Phông chữ

Nếu không tính chiếc HCV dễ như trở bàn tay mà ĐT miền Nam Việt Nam có được ở SEA Games năm 1959 thì đến lúc này giấc mơ vàng SEA Games vẫn là một giấc mơ xa xỉ của bóng đá Việt Nam (BĐVN). Giấc mơ mà có lúc chúng ta tưởng như đã có thể biến thành sự thực, nhưng chính lúc ấy chúng ta lại giật mình tự hỏi: Sao nó mãi cứ xa vời?a

Bây giờ, khi một ông HLV trưởng mới của ĐT chuẩn bị "nhiếp chính", khi một triều đại mới ở ĐT chuẩn bị mở ra thì "giấc mơ vàng" SEA Games lại thêm một lần cháy lên dữ dội.


Bây giờ, giấc mộng vàng của BĐVN đã đặt lên vai Goetz.

1. "Đá SEA Games mà không vô địch thì coi như vứt" - cách đây vài tháng, ông PCT VFF Lê Hùng Dũng đã nói như thế. Câu nói mà khi được người ta chuyển đến tai mình, đương kim HLV trưởng Calisto đã giận đến tím tái. Ông "Tô" giận bởi cho rằng mình đã bị gây sức ép một cách không cần thiết, và bởi theo nhận định của ông thì: "Với cái mặt bằng bóng đá ĐNA lúc này, đoạt HCV SEA Games là một sứ mệnh vô cùng khó khăn". Ngay từ khi ông "Tô" công khai nói lên sự cáu giận của mình, người ta đã biết chắc là ông sẽ ra đi và "giấc mơ vàng SEA Games" rồi sẽ được giao lại cho một thuyền trưởng khác.

Vị thuyền trưởng ấy - tân HLV trưởng Falko Goetz khi được giao chỉ tiêu phải giúp ĐT giật vàng SEA Games thoạt tiên cũng đã… giãy nảy người. Ông giãy nảy không phải vì sợ hãi, bởi với những nhà cầm quân người Đức hai chữ "sợ hãi" dường như không bao giờ có trong từ điển.

Lý do giãy nảy của Goetz nằm ở chỗ ông không thể nhận một "chỉ tiêu vĩ đại" khi còn chưa biết mặt mũi ĐTVN như thế nào và mặt mũi làng cầu ĐNA nó ra sao. Thế nhưng, khi các quan chức VFF cố thuyết phục, và khi một khoản thưởng kếch xù được người ta hứa hẹn (trong trường hợp ông giúp ĐT U.23 giành HCV) thì ông cũng đã… gật đầu.

Như thế, cái "gật" của Goetz mang nặng màu sắc cảm tính. Nó khác và khác rất nhiều so với cái "lắc" của Calisto - người đã hiểu đến chân tơ kẽ tóc của BĐVN, đặt trong từ trường của bóng đá ĐNA. Thế thì Gotez liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ? Và giấc mơ vàng của BĐVN liệu có được cụ thể hoá bởi bàn tay của một ông thầy Đức?


2. Viết đến chỗ này, chợt nhớ lại cái buổi chiều u ám ở SVĐ QG Lào trong trận chung kết bóng đá SEA Games 2 năm về trước. Trận chung kết mà cả ĐNA tin là U.23 Việt Nam sẽ vô địch khi chỉ phải gặp U.23 Malaysia vốn là bại tướng của chính mình ở vòng đấu bảng.

Vậy nhưng sự thật là chúng ta đã thua. Thua một cách kỳ lạ sau một cú đá phản kỳ lạ, và một trận đấu mà cả một hệ thống cũng chơi bết bát đến kỳ lạ. Ngay sau trận đấu ấy, tôi gửi cho Thành Lương một tin nhắn: "Trận này, liệu có vấn đề gì không?". Lương hồi đáp: "Anh đừng nghĩ thế mà tội nghiệp. Em đang ngồi với Calisto. Thương ông ấy quá". Lúc ấy, nếu có một điều ước, tôi sẽ ước một cách "hèn nhát" rằng: "Ước gì mình không phải là anh phóng viên bóng đá, để không phải đến đây, không phải chứng kiến một trận thua tức tưởi, nghiệt ngã đến kiệt cùng này". Mà chẳng phải riêng tôi. Nhiều đồng nghiệp khác của tôi cũng có chung một nỗi niềm như vậy.

Buổi tối ngày hôm ấy, ngồi bên bờ sông Mê Kông, nhìn từng tốp, từng tốp những chiếc xe biển số Việt Nam thất thểu hướng về biên giới, bạn nghề của tôi đã khóc. Anh khóc cho anh. Khóc cho những cổ động viên vì đã hy vọng quá nên sau trận đấu đã thất vọng tràn trề quá. Và khóc cho một nền bóng đá với một giấc mộng vàng SEA Games mãi không thành hiện thực.

3. Đầu tháng 6 tới, khi lần đầu tiên đặt chân tới Việt Nam - nền bóng đá vốn rất xa lạ với mình, có thể Goetz sẽ được biết những câu chuyện như thế, được biết nỗi đau dai dẳng phía sau giấc mơ vàng của một nền bóng đá, đồng thời cũng được biết cái áp lực ghê gớm phía sau chỉ tiêu vàng mà ông đã nhận.

Lại một ông thầy, lại một triều đại, lại một giấc mơ. Tháng 6 còn… 9 ngày nữa thôi.