Phông chữ
Là một người con sinh ra và lớn lên ở miền núi rừng Tây Bắc, mở cửa sổ ra là  có thể ngắm núi ngắm rừng, tôi đã sớm dành tình yêu cho màu xanh của cây, của những núi đồi trùng điệp.
 
Tôi cũng đã quen đắm mình hít thở bầu không khí trong lành, quang đãng, quen để cho làn gió mát dịu dàng mơn man trên da thịt. Ấy vậy mà tôi đã chấp nhận lặn lội thân cò, khoác ba lô con cóc lên vai để đến với miền đất chẳng khác nào đối cực với quê hương mình. Biết làm sao cho được, khi mà đã trót đem lòng nhớ thương món ăn đặc sản của miền đất này, món kẹo cu đơ.

Lần đầu tiên ăn loại kẹo có cái tên ngồ ngộ này, tôi đã hoàn toàn bị chinh phục. Không giống với những loại kẹo đắt tiền hiện đại khác sản xuất theo dây chuyền công nghiệp và đóng bao bì lung linh đẹp đẽ, món kẹo cu đơ mang trong mình nét dân dã đặc trưng của mảnh đất Hà Tĩnh. Cảm nhận từ một góc độ nào đó, ta thấy nó gói trọn hương của đất, vị của tình người Hà Tĩnh.

Kẹo cu đơ có hai mặt là 2 miếng bánh đa nướng giòn, tròn tròn xinh xinh như trăng rằm, ở giữa kẹp lớp mật nấu đặc với lạc rang. Khi ăn sẽ thấy thơm thơm giòn giòn, vừa ngọt lại vừa bùi… ngon đến lạ. Có người thích thưởng thức món kẹo này cùng một bát nước chấm đường cho thêm phần đậm đà. Cùng chung 1 nhóm nguyên liệu: nào đường, nào mật, nào lạc rang, nào bánh đa… nhưng khắp một dải miền Trung, chỉ có kẹo cu đơ Hà Tĩnh là thơm ngon hơn cả, trở thành món đặc sản nổi tiếng từ Bắc chí Nam, dọc chiều dài của Tổ quốc. Tôi không thích cái nắng đổ lửa trên các mái nhà, tôi cũng không thích bị bao bọc trong làn gió nóng bức bối, nhưng tôi thích ăn kẹo cu đơ.