Phông chữ

Ai bảo tôi là gái già ế mồi chài giai trẻ hay bảo anh là kẻ đào mỏ tham tiền cũng được, chúng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi tin mình đã tìm đúng một nửa của cuộc đời.

Từ khi còn nhỏ, không biết bao lần tôi đã bật khóc khi nhìn vào gương. Bởi trong đó tôi thấy chính mình xấu xí. Vóc dáng thô mộc, làn da không được trắng trẻo, đôi mắt nhỏ và cái cằm thô. Chính vì biết thân biết phận nên tôi chưa bao giờ tôi ảo tưởng về nhan sắc bản thân, kể cả thời còn trẻ trung 18 xuân sắc. Giờ đây đã vào lứa U35, tôi lại càng tin mình chẳng vừa nổi mắt ai. Nhận rõ được điều này, tôi đã sống một mình bấy lâu nay, hoàn toàn tập trung cho sự nghiệp. Vậy mà anh đến…

Tôi là một Việt kiều định cư ở Đức. Tôi sang đây từ khi tôi còn trẻ, và do cần cù chịu khó lại không vướng bận gia đình nên cũng gây dựng được một cơ nghiệp kha khá. Đã nhiều lần tôi muốn đón cha mẹ ở Việt Nam sang ở cùng nhưng ông bà nhất định không chịu rời quê hương. Vậy là đều đặn năm một tôi lại đáp máy bay về nước thăm cha mẹ họ hàng. Trong một lần về quê năm ngoái, tôi đã gặp anh.

Có lẽ đó là định mệnh, bởi thường mỗi lần về tôi chỉ thăm cha mẹ và một vài cô dì chú bác thân thiết là đi ngay. Riêng lần này, không biết trời xui đất khiến thế nào mà tôi tự nhiên muốn ra Bờ Hồ nhâm nhi ly cà phê mà nhớ lại những ngày xưa cũ. Anh là người phục vụ trong quán cà phê.

Chàng trai trẻ này kém tôi mười tuổi, dáng cao lớn chẳng kém những người đàn ông Đức chính hiệu làm cùng chỗ tôi. Giọng anh mời tôi uống nước nghe thật dễ chịu. Tôi lặng lẽ ngắm anh chạy đi chạy lại hết bàn nọ đến bàn kia, mồ hôi lấm tấm trên trán mà bất giác mỉm cười. Tự ti nhút nhát bỗng chốc bay đi đâu mất hết, tôi kiên nhẫn ngồi chờ anh hết giờ chỉ để mở lời mời anh… đi uống cà phê. Tưởng anh từ chối, ai ngờ anh bối rối nhận lời.

Tối hôm ấy đã trở thành buổi tối hạnh phúc nhất trong suốt đời tôi. Chúng tôi nhấm nháp cà phê, dạo phố cổ Hà Nội và trò chuyện lan man. Tôi phát hiện ra đằng sau vẻ ngoài phong trần, Quang là người đàn ông nhạy cảm và tinh tế. Chúng tôi yêu như chưa từng được yêu… Xin miễn cho tôi kể về quãng thời gian chớp nhoáng chúng tôi quyết định làm đám cưới cũng như những lời phản đối của cha mẹ, họ hàng hai bên bởi điều đó dài dòng và không cần thiết.

Ai bảo tôi là gái già ế chồng đang mồi chài giai trẻ hay ai bảo anh là kẻ đào mỏ tham tiền cũng được, chúng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi tin mình đã tìm đúng một nửa của cuộc đời. Đám cưới nhỏ và đơn giản nhưng rất vui vẻ đã diễn ra gần 6 tháng tìm hiểu nhau sau đó. Sau đám cưới, tôi nhanh chóng lo các thủ tục cho Quang sang Leipzig - thành phố tôi sống. Ở đó anh làm nửa ngày ở quán McDonald, nửa ngày còn lại thì tham gia lớp học tiếng Đức.

Thời gian đầu, chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng chỉ được nửa năm, những nỗi ghen tuông bỗng từ đâu nhảy xổ đến mà dày vò tôi. Lớp học tiếng Đức dành cho người nước ngoài nơi Quang học có rất nhiều những cô gái trẻ cỡ tuổi anh, trẻ hơn cũng có. Họ đến từ khắp nơi trên thế giới, họ da trắng da đen, mắt xanh mắt xám, họ cười nói vui vẻ, họ xinh đẹp tươi tắn. Mới đầu chưa thạo tiếng Quang còn ngại ngần nhưng về sau giao tiếp khá dần, anh bắt đầu kết bạn - một nhóm sàn sàn tuổi cả nam lẫn nữ, họ thường hẹn nhau đi bar hay đi dã ngoại cuối tuần.

Tôi ngoài miệng thì tươi cười bảo “anh cứ đi chơi giao lưu cho vui, em không sao” nhưng anh vừa đi xong là tôi bắt đầu bứt rứt như có kiến cắn. Những mối nghi ngờ bùng lên trong lòng tôi: Sao anh đi nhiều thế? Sao anh không bao giờ rủ tôi đi cùng? Anh xấu hổ vì tôi? Hay anh đã thích một cô nào đó trong đám bạn ấy? Có thể giờ này anh và cô ta đang hú hí vui đùa bên nhau?

Rồi nghi ngờ đẩy tôi đi xa hơn nữa: Có lẽ nào anh chưa hề yêu tôi? Anh chỉ giả vờ như vậy để được ra nước ngoài, và vì biết tôi có của ăn của để? Dễ như vậy lắm! Một chàng trai hai mươi lăm tuổi hấp dẫn trẻ trung như anh khó mà rung động trước người đàn bà ba mươi lăm xấu gái như tôi được. Chắc hẳn là vì tiền rồi…

Cứ thế, những ý nghĩ đen tối cứ gầm gào trong óc khiến tôi như phát điên, không thể làm được việc gì. Tôi những muốn hỏi thẳng anh, hoặc thuê thám tử theo dõi anh, hoặc nghĩ ra một cách nào đó thử lòng anh. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào, mà có nghĩ cũng chưa chắc đã dám thực hiện. Nhỡ anh mà phát hiện ra thì chắc sẽ giận tôi lắm. Tôi yêu anh quá nhiều, không biết thiếu anh tôi có sống nổi hay không nữa.

Đôi lúc tôi cứ nghĩ, thà cứ cô đơn mãi như ngày xưa chứ một lần biết đến hạnh phúc rồi lại mất đi thì khổ hơn gấp nhiều lần lắm. Tôi phải làm gì để giải thoát chính mình khỏi những ghen tuông khi sống bên chồng trẻ? và Quang - anh phi công trẻ đang lái máy bay bà già là tôi có phải là kẻ đào mỏ?