Phông chữ

Tôi than thở với chị bạn – là một ca sỹ đã hết thời - về chuyện chát chít của chồng. Chị cười phá lên bảo tôi: Em buồn làm gì, đây chị cho mượn mấy cậu trai trẻ chơi đi sẽ thấy thằng chồng em chả ăn thua gì.


Cuộc đời ngắn ngủi lắm sống được bao lâu mà ghen tuông, buồn giận. Chị chỉ cho tôi ba bốn cậu trai trẻ đang ngồi bên cạnh. Cậu nào cũng đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn. Lần nào gặp chị tôi cũng thấy bên chị vài ba cậu trai như thế này. Chị nháy mắt: họ được lắm…

Đàn bà ăn chơi còn "tợn" hơn đàn ông

Ngay sau khi từ chỗ chị bạn về, tôi thấy một số điện thoại lạ gọi cho tôi. Vũ -  chính là một trong số những gã trai của chị ca sĩ. Tò mò tôi cũng ra chỗ hẹn. Sau này Vũ kể cho tôi là tất cả các bạn của cậu đều là người tình của chị ca sĩ. Mọi người đều biết nhau, có khi còn đi chơi chung. Những đêm quần hôn kiểu đó cho Vũ một cảm giác khó tả. Vũ đã biết nhiều chuyện ăn chơi của đàn ông, nhưng ăn chơi như chị bạn của tôi thì còn kinh hơn đàn ông nhiều.

Những cuộc rượu thâu đêm, những trận karaoke ngập ngụa trong sex và rượu. Chị bảo cứ chơi cho thoải mái đi ngày mai biết thế nào. Mặc dù có chồng nhưng ông chồng lại hiền lành bạc nhược nên chị đi cả đêm không về nhà là chuyện thường. Con cái chồng chị một mình quán xuyến trông nom. Kể xong, Vũ buông một tiếng: Em bắt đầu thấy ghê sợ cách sống như vậy của chị ấy rồi. Chắc từ giờ em không gặp nữa…

Tôi có anh bạn làm giám đốc công ty bất động sản ở Hà Nội, anh kể trong tay anh lúc nào cũng có hàng tá các cô gái chịu chơi. Chỉ cần alô một cái là họ sẵn sàng bỏ cả chồng con đi chơi nhậu nhẹt tới sáng. Anh bảo: mọi người cứ chê trách đàn ông. Đồng ý là đàn ông hư hỏng, nhưng đàn ông không hư với phụ nữ thì hư với ai. Vậy là phụ nữ và đàn ông hư hỏng ngang nhau 50 – 50.

Anh còn đưa tôi tới một quán tên gọi: Gà trống vàng. Quán này bà chủ là người quen của anh. Quán chỉ dành riêng cho phụ nữ. Họ là những quý bà tuổi đã sồn sồn, có tiền và có địa vị, danh vọng. Họ đến quán để uống rượu, nhảy đầm và hát hò. Tiếp viên là những cậu trai trẻ tuổi chỉ vừa 20. Sau tuần rượu, các quý bà ra về bao giờ cũng đi kèm với một cậu tiếp viên. Và tăng hai của họ sẽ là một khách sạn sang trọng nào đó… Những khách đến Gà trống vàng ít khi vào vũ trường cổ điển. Họ bảo vào vũ trường cho nó hèn người đi…

Online trong vai của Leduong... tôi còn được một cậu có cái nick Tinhtimban kể cho nghe những trò chơi thác loạn của cậu với những người tình. Cậu kể có lần cậu đi cùng một máy bay bà già cậu cặp đến nhà một người bạn của chị ta. Ở đó đã có ba đôi cũng tầm tuổi U40. Và phi công của họ cũng đều trẻ như cậu. Ăn nhậu xong, bà chủ nhà mở phim sex, ban đầu thì còn của ai người nấy dùng nhưng chỉ sau lời đề nghị của bà chủ nhà, tất cả đều đổi bạn tình cho nhau.

Cuộc mây mưa hôm đó làm cậu ta tởn đến già. Cái cảm giác nhớp nháp trên những da thịt đã bắt đầu nhăn nheo của mấy máy bay làm cậu thấy chán cả bản thân mình. Tinhtimban không phải cặp với mấy bà già vì tiền. Đơn giản chỉ vì cậu đam mê tình dục quá mạnh. Cậu bảo quen mấy bà chị dễ hơn các cô gái. Cậu chả mất mấy thời gian là đã đưa được họ lên giường. Đã hơn ba mươi tuổi mà giờ cậu cảm thấy chán lấy vợ. Cũng chẳng thể tìm nổi cho mình một tình yêu đích thực. Vài lần thử yêu các cô gái trẻ, cứ tưởng các cô khó khăn hơn mấy chị nạ dòng, nào ngờ vừa quen nhau các nàng đã chủ động bảo: Hôm nay em không muốn về nhà, mình vào nhà nghỉ đi anh… Thật mất hứng!

Nguyễn Khoa, 30 tuổi làm ở một công ty điện tử thì nói: Chị không biết đấy thôi, em thấy đàn bà chơi còn tợn hơn đàn ông. Ngay như trong chuyện sex, họ chủ động cả đấy chứ. Bọn em còn phải mất công tán tỉnh, tìm kiếm. Họ chỉ cần nhấc máy điện thoại là có ngay một anh tới tận nơi phục vụ…

Chơi vì chán chồng

Sau khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi đã cố dặn lòng mình phải bao dung, phải vị tha để mang chồng quay lại. Nhưng tôi không thể cố gắng khi đối diện với chính mình. Những giọt nước mắt đêm nào cũng chảy ướt gối. Tôi thấy thù hận người tôi đang gọi là chồng kia biết bao. Và tôi nghĩ rằng tại sao anh ta chơi được còn tôi thì không. Từ đó tôi bắt đầu lao vào các cuộc tình với đủ hạng người từ già tới trẻ như một con thiêu thân. Càng chơi, càng lén lút tôi càng thấy những cuộc hẹn hò chớp nhoáng sao mà hấp dẫn thế…. Đó là tâm sự của một người đàn bà tên Trúc trên forum chia sẻ bạn tình mà tôi đọc được.

Có nhiều lý do họ biện minh cho cách sống của mình. Người quan niệm tình dục như cơm ăn nước uống, đói thì ăn khát thì uống thế thôi, có gì mà quan trọng hóa thế. Có người lại nói mình chung thủy làm gì vì chồng mình nó cũng có chung thủy đâu. “Với tôi thì khác, tôi cho rằng cuộc đời cần phải được nếm trải, xưa lắm rồi cái ngày đàn bà chỉ được phép biết một người đàn ông. Tôi đang sống cho tôi và vì tôi, tại sao tôi lại phải quan tâm sống cho người khác. Chồng ư, anh ta có cuộc sống của anh ta, con ư – con tôi sau này sẽ tự lo cho nó. Tôi cần phải sống cho riêng mình….” – H. A, diễn viên đàn thập lục chia sẻ.

“Thái quá thì bất cập…”

Cổ nhân xưa đã dạy rằng "thái quá thì bất cập", phàm điều gì thái quá đều để lại hậu quả khôn lường. Tôi cho rằng tình dục là sự thăng hoa của tình yêu. Đó là sự cho và nhận hết sức thiêng liêng. Tôi cũng biết rằng xã hội ngày hôm nay chuyện thể xác không còn là tội lỗi để phải gọt đầu bôi vôi như thời của các cụ ta. Nhưng coi tình dục là sự hưởng lạc, là thú vui thì quả thật với phụ nữ thời nào cũng là điều đáng lên án.

Tôi không thể nghĩ có một người đàn bà có chồng lại gọi điện cho một người đàn ông khác đến với mình chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tôi cũng không thể tưởng tượng ra rằng họ lại có thể đổi bạn tình cho nhau trong một trò chơi tình dục tập thể. Mà họ hầu hết đã gần bước vào tuổi 40. Họ sinh ra từ những thập niên 60, thời của họ là đàn bà cần công, dung, ngôn, hạnh… Họ cũng đã có con trai con gái đủ lớn, có một công việc ổn định và có cả những vị thế trong xã hội. Họ tự đánh mất đi lòng tự trọng của mình và hạnh phúc gia đình.

Tôi đã đọc được lá thư của một cô gái gửi người đàn bà tên Trúc sau khi nghe chị ta biện minh cho việc ngoại tình với nhiều người đàn ông. Lá thư như sau: “…Chị Trúc ạ! Chị đi học ở trời Tây, ăn cơm Tây những mấy năm trời, nhưng chị lại không hành xử như người Tây. (Tôi chưa đến trời Tây nhưng qua sách báo tôi được biết văn hóa của Tây thoáng nhưng không “thô”). Chưa nói đến chị là người gốc Việt, ăn cơm Việt, uống nước Việt, thì chị phải thể hiện cốt cách của người phụ nữ Việt chứ.

Chị Trúc à! Tôi muốn chia sẻ với chị đôi điều: “Người phụ nữ thành đạt trong cuộc sống không đơn thuần chỉ là danh vọng và địa vị. Các cụ đã có câu: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, “Đàn ông là nhà, đàn bà là cửa”. Và một điều chắc chắn, đức hy sinh của người phụ nữ Việt Nam với lòng chung thủy sắt son đã ngấm thành máu thịt. Chị đừng biện minh cho những thú ăn chơi thác loạn của mình bằng cách đổ lỗi cho hoàn cảnh.

Tôi cũng biết “Giang sơn dễ đổi, tính cách khó dời”, nếu thực sự quan hệ “ngoài luồng” của chị là do tính cách chị không đứng đắn thì có lẽ cũng khó đổi thay đấy, mong rằng chị sẽ cố gắng điều tiết bản năng của mình. Một điều nữa tôi muốn nói, một xã hội quá bình đẳng, không có tôn ti trật tự, không phân  biệt được đâu là tình cảm thật giả thì sẽ mất hết những giá trị đích thực của cuộc sống. Trong gia đình, vợ chồng luôn tôn trọng nhau, phải chung thủy và yêu thương nhau nếu không sẽ dễ tan vỡ... ".

Một gia đình hạnh phúc là có người vợ hiền thục đảm đang và chung thủy. Một người vợ biết tha thứ và nhân hậu. Muốn con cái ngưỡng mộ bố, mẹ thì bố mẹ phải là tấm gương cho con cái noi theo. Đó chính là đạo lý của người Việt ta từ bao đời nay.

Đã đến lúc chúng ta cần xem lại những giá trị đích thực của hôn nhân và tình yêu. Tôi sợ rằng niềm tin bây giờ đã gẫy đổ. Những người đàn bà có nhân cách không biết nhìn vào đâu để đánh giá thước do của lòng chung thủy. Những người đàn ông bước chân vào hôn nhân không tìm đâu cho mình một người phụ nữ tử tế. Và những người vợ ở nhà thì luôn lo sợ những mụ yêu tinh kia sẽ luôn lôi kéo chồng mình vào các cuộc chơi của họ. Những người chồng hàng ngày lo đi kiếm tiền, dạy dỗ con cái thì không biết rằng các bà vợ của họ đang say sưa trong hoan lạc…

Đàn bà vẫn là đàn bà không thể khác, họ vẫn phải thực hiện thiên chức của mình trong gia đình. Nên cho dù họ có ăn chơi đến thế nào cái giá cuối cùng vần là họ phải gánh chịu. Cái giá đó nhiều khi rất đắt. Tôi tin gieo đậu sẽ gặt đậu họ chẳng bao giờ tìm được cho mình hạnh phúc đích thực. Sau mỗi cuộc vui họ lại trở về nguyên vẹn sự cô đơn và chán ghét chính thân xác mình… Năm tháng vẫn trôi qua nghiệt ngã, nhan sắc cũng sập sệ theo thời gian. Và họ chẳng bao giờ nữa biết đến một nụ hôn đích thực của người đàn ông trân trọng và yêu thương họ…