Phông chữ

Thư tình: Gửi người tôi yêuVâng, chào anh, lại là em ạ! Em không thể không nói tình cảm của mình khi trái tim em bị xao động, rối bời bởi hình bóng của anh.


Mặc dù đã không thể thừa nhận nó nhưng sự thật là thế, em không muốn giấu nó cả đời, em bỡ ngỡ, trẻ con, em nghĩ em đã ngộ nhận, nhưng không, thời gian qua tình cảm đó cứ lớn dần mãi trong em, em không kiểm soát được.
       
Giờ em mới nhận ra em thích anh và cũng là lúc em đủ tự tin để nói lên điều đó. Dù anh thích em hay tệ hơn là ghét em vô cùng thì em vẫn phải nói để sau này khỏi phải nói từ "giá như". Tình yêu ai bảo là có tội anh nhỉ, chỉ có người sống không có tình yêu mới là người có tội, em đọc được câu này ở đâu đó nên đã quyết định nói cho anh biết tình cảm của mình. Anh có thể cảm nhận được điều em muốn nói không ạ?
      
24/12, bốn năm rồi còn gì? Nhanh quá phải không anh? Em coi đó là cái mốc của chúng ta, em đã có thêm một người anh, người đã làm em thay đổi một cách hoàn mỹ hơn, và đã để cho em yêu người. Người đã tiếp thêm sức mạnh, niềm tự tin, niềm khát vọng trong em. Mỗi bước tiến của em đều có hình bóng của anh, những lúc em buồn, em vui, anh đều xuất hiện rồi mỉm cười với em, niềm hạnh phúc đã làm em vượt qua tất cả, vượt qua chính bản thân mình. Em rất vui anh ạ. Có anh ở trong trái tim, em không còn sợ bất kỳ điều gì nữa, nhiều lần em muốn khóc, em nghĩ tới anh, em phải vững vàng hơn, trên thế giới này vẫn còn có anh cơ mà.
      
Nhưng rồi, khi giấc mơ tỉnh giấc, bóng anh khuất xa đời em, em càng theo đuổi anh càng chạy xa, trái tim em nhức nhối, mong mỏi, em sợ anh biến mất trong thế giới có em. Em không tham lam, chỉ cần anh đừng biến mất, quay lại mỉm cười với em cũng đủ để làm em vui. Hãy để hình bóng của anh luôn tồn tại trong cuộc sống của em.

Tình yêu em dành cho anh là như vậy đấy, em không thể khóc, vì nếu em khóc  thì người khác cho em là yếu đuối. Em có thể ngạo mạn trước tất cả mọi ngượi, riêng với anh thì không. Em muốn được dựa dẫm vào anh để mà khóc, niềm vui của em không có nhiều, em từng có ý nghĩ từ bỏ tình yêu này chỉ vì điều đó. Em không muốn anh buồn, thực sự không muốn.
      
Rồi những lúc em đi bên cạnh người đàn ông khác, người thích em hay không thích em em đều cảm thấy có lỗi với người em yêu. Biết là vậy nhưng vì công danh, vì sự nghiệp, vô tư trong mối quan hệ, vô tư trong cách chơi bời nên em chưa kiểm soát. Em chỉ biết có mỗi một điều là lúc đó em đã thích anh, trái tim em vẫn khép chặt một hình bóng. Em chưa nghĩ sẽ yêu một ai khác. Em sẽ tiếp tục làm theo con tim mách bảo.
      
Dù anh có muốn nghe hay không muốn nghe thì em cũng đã nói. Khi quyết định nói ra tình cả của mình em không nghĩ được nhiều thứ khác. Em có thể lừa dối anh, lừa dối tất cả mọi người nhưng không thể lừa dối chính con tim của mình. Em sống tự do, tự tại quá nhiều, giờ là lúc phải tìm ra cuộc sống riêng cho mình.
      
Đọc được những dòng chữ này anh không bất ngờ chứ ạ? Anh biết nhưng không dám tin phải không? Vậy hôm nay em đã nói rồi. Em thích anh, không biết từ khi nào, đó có thể gọi là yêu không?