Phông chữ
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/admin/RTE/Images/24112010/muadongdang.jpgTớ từng kể với cậu rằng tớ nhớ mùa đông da diết. Bởi lẽ tớ rời quê từ lâu lắm, đôi lần trở lại, tớ vội vã như khách lãng du.


Còn bây giờ tớ sợ mùa đông... Mùa đông khiến ngôi sao nhỏ run lên ở cái khoảng trời xa lắc. Mùa đông khiến ngôi sao nhỏ chới với thứ ánh sáng nhạt nhòa. Mùa đông khiến ngôi sao nhỏ thảng thốt đôi tiếng gọi...

Tớ không nghĩ nữa, điều ấy khiến tớ buồn mà cậu cũng buồn. Cậu đã nói rằng cảm xúc của tớ và cậu như có mối ràng buộc. Người này buồn thì người kia chẳng thể vui.

Cuộc sống quanh ta vẫn từng phút phát ra những tín hiệu riêng nhưng cả tớ và cậu đôi khi đã bỏ qua quá nhiều nhịp điệu của nhau. Khi cậu cần tớ thì tớ lại lặng im, khi tớ cần cậu thì cậu lại chẳng thể lên tiếng. Để đêm qua khi cậu đã phải chạy hết tốc lực, băng qua mưa, xuyên qua gió vẫn không kịp về gặp tớ... Tớ và cậu đã thấy lạnh lẽo ở một góc nào đó trong tâm hồn.

Tớ ngủ vùi trong sự mệt mỏi, còn cậu tự ru mình trong cơn lạnh không chỉ vì mưa. Cậu đưa tay cậu cho tớ. Xin cậu đừng nghĩ đến ranh giới của giới tính mà ngại ngùng mình yếu đuối, tớ sẽ xoa xoa chính bàn tay tớ cho nóng lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy tay của cậu. Như thế cậu đã bớt tê tái chưa? Như thế cậu đã thấy tớ ngồi bên cậu chưa? Như thế những nhịp mình chệch nhau đã khớp lại được chưa? Và như thế cậu đã thôi cô đơn... ???

Cô đơn. Tớ đã từng nói với cậu về sự cô đơn của chính cậu chưa? Khi ngồi cùng cậu trong một quán café nhạc Trịnh ở Sài Gòn, tớ thao thao bất tuyệt những chuyện đâu đâu, còn cậu im lặng chăm chú lắng nghe, tớ sững lại khi chạm vào mắt cậu, tớ thấy cậu cô đơn lắm.

Khi cậu ngồi lẫn giữa mọi người, ai cũng ồn ào nói cười, cậu cũng tham gia ít câu, còn phần lớn là lắng nghe và cười, sao tớ vẫn cảm thấy cậu cô đơn...

Khi nào cậu không cô đơn? Ấy là khi cậu lao vào công việc với niềm say mê và sức cống hiến. Ấy là khi cậu tổ chức cuộc họp triển khai những dự án của công ty với vai trò một doanh nhân trẻ. Ấy là khi cậu đứng trên bục giảng với tư cách là một giảng viên. Ấy là khi cậu hoạch định phương án làm việc của một nhà kế hoạch. Ấy là khi cậu thuyết trình chuyên đề ở các buổi hội thảo với tư cách là một nhà khoa học.

Cậu quên đi mọi nỗi buồn thường nhật, quên nỗi cô đơn đã bám lấy cậu như một vật kí sinh để cậu với công việc là một, đôi mắt cậu sáng lên những nét tinh anh, lời nói dứt khoát và rành rọt, khúc chiết.

Cậu không phải vĩ nhân nên cũng có khi cậu sẽ vấp phải những sự nhàm chán trong công việc cậu đang làm, thế nhưng cậu “say” việc là điều không chối cãi.

Không phải là gió thổi từ hoang mạc cằn khô, không là muối rơi vào lòng biển mặn; chúng ta đã, đang và vẫn tiếp tục sống cuộc sống đáng yêu như nó vốn có, chỉ đôi khi tớ và cậu không nhận thấy mà thôi.

Cậu đã từng trú mãi vào hoài niệm xa xôi, cũng từng ẩn mình trong bóng đêm cô độc, đã từng chơi trò chơi trốn tìm với cuộc đời... Tớ không có bất cứ lời khuyên nào cho cậu, bởi lẽ điều đó là khiên cưỡng, tớ chỉ có thể ngồi bên cậu, nghe những gì cậu nói.

Sẽ cùng cậu khám phá sự huyền bí của màu xanh cổ tích và ánh sáng diệu kì của bình minh rực đỏ.

Cậu đã sống cuộc đời của cậu và tớ đang sống của cuộc đời của chính tớ. Chúng ta sẽ không tránh khỏi những lúc gieo neo, ngờ vực, đổ vỡ, thậm chí có thể trống rỗng đến mức muốn chết đi nhưng cái còn lại từ trong tâm khảm sau những mất mát ấy là gì hả cậu?

Có phải là một cái gì đó bất biến là tớ tin cậu chẳng bao giờ có bất kì kế hoạch nghiệt ngã nào với tớ và tớ cũng chẳng có một ý nghĩ thực dụng nào với cậu. Cái còn tồn tại lấp lánh đó là niềm tin.

Nếu một mai niềm tin ấy mất đi thì tớ không còn là tớ và cậu đã trở thành một người rất khác rồi. Cậu hiểu không?

Tớ đã từng nghe thanh âm lưu luyến chuyển mùa trong giấc ngủ dịu dàng để rồi thức giấc giữa khúc nhạc ban mai tràn đầy niềm vui hẹn ước. Niềm vui ấy sóng sánh hiện dần ra trong ánh sáng của một ngôi sao nhỏ và trong cuộc đời rất “sến” của tớ.

Này cậu, trong một chiều thong thả như hôm nay, giữa mưa gió, giữa bộn bề, lo toan, chật vật những va chạm của cuộc sống, cậu ngồi hát, tớ nghe... Và tớ, tớ có thể cho cậu mượn một bờ vai nếu bất chợt cậu bỗng thấy mệt mỏi... Như tớ... đã từng dựa vào vai cậu mỗi khi chông chênh...

Mùa đông đến gần lắm rồi. Giữa giá lạnh ấy, giữa đôi bờ thực ảo, khoảng cách giữa tớ và cậu đã không còn tồn tại...