Phông chữ

Đặt chân tới London vào một sớm ban mai những ngày giữa tháng 12, thủ đô của nước Anh dấu yêu đón chúng tôi bằng một trận mưa tầm tã. Ngồi trên xe tôi tự hỏi lẽ nào mình „vô duyên“ với thành phố này đến thế sao?

 

Mười mấy giờ vật vã trên chiếc xe buýt du lịch xuyên qua Hà Lan,Bỉ và Pháp rồi khi đến Calais lại phải dừng lại để kiểm soát an ninh vì dù nằm trong châu âu, nhưng khách du lịch mang quốc tịch châu âu khi qua Anh vẫn phải xuất trình hộ chiếu, sau đó chúng tôi chuyển lên tàu thủy để tiến về phía nước Anh trong lúc nửa đêm khiến niềm vui của tôi về London bị bẹp đi rất nhiều, nhưng may thay, khi xe dừng lại hẳn ở Tower of London thì những giọt tí tách cuối cùng cũng dừng lại và mặt trời bỗng bắt đầu nhú lên ở phía đằng đông.

Khi người tài xế của chuyến xe nói rằng „ Chúng ta đã có mặt ở London“ tôi vẫn như không tin vào mắt mình và nói với Maike – cô bạn đi cùng rằng: „ Mình đang ở London thật rồi sao?“. Thành phố ban mai nên không khí rất trong lành, khách du lịch cũng chưa xuống phố nhiều , tôi rút bản đồ đã đánh dấu sẵn những nơi muốn đến từ khi còn ở nhà ra và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm vẻ đẹp của thành phố lừng danh và không kém phần đắt đỏ này.

 

Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Tower of London hay còn có tên gọi được người Việt Nam biết đến là Tháp London, đây là một di tích lịch sử nằm ngay giữa trung tâm thành phố, là di sản văn hóa thế giới đã được UNESCO công nhận vào năm 1988. Đây là nơi lưu giữ các vương miện của vương quốc Anh, trước đây nơi này còn là nơi giam giữ các tù nhân trong hoàng gia có địa vị cao. Chúng tôi chỉ ngắm nhìn Tower of London từ phía bên ngoài, sau đó đi bộ ra thẳng dòng sông Themse nổi tiếng. Trước khi tới London, tôi đã tưởng tượng ra một dòng sông Themse kiều diễm và cũng đẹp ngang với dòng sông Seine ở Paris mà tôi đã từng được chiêm ngưỡng trước đó không lâu, nhưng khi nhìn thấy dòng sông Themse,tôi đã buột miệng và thốt „ ôi, dòng sông xanh trong mơ ước của tôi, sao bẩn và đục ngầu như thế này?“. Đang bất mãn với dòng sông của mình, Maike kéo tay tôi bước đi và chỉ về phía trước: „ xem này, Tower Bridge phía trước chúng ta kìa“. Tôi ngẩng mặt lên nhìn cây cầu đá kiều diễm – niềm tự hào của người dân London, những tia nắng mặt trời chiếu rọi trên cây cầu bỗng làm tôi quên đi dòng sông Themse „ không xanh“ như tôi vẫn tưởng. Chúng tôi tiến lại gần cây cầu và nhìn một nhóm công nhân đang tu sửa một bên của cây cầu, có nằm mơ ngày xưa tôi cũng không dám mơ là sẽ có một ngày để lại dấu vết bàn chân mình trên cây cầu nổi tiếng lừng danh này. Tranh thủ chụp một kiểu ảnh làm kỉ niệm, hít hà cái không khí ban mai của thành phố, chúng tôi đi về cây cầu bên cạnh có tên là London Bridge, nhưng không hiểu vì lý do gì mà chúng tôi lại đi lạc vào một góc phố nhỏ. Đang loay hoay dán mắt vào tấm bản đồ, một người đàn ông London trung tuổi tiến về phía chúng tôi và nói: „ Hello Ladies. Can I help you?“, tôi ngỡ ngàng trước tấm lòng hiếu khách của người đàn ông đó và lúc đó tự nhủ „ dù dòng sông Themse có đục đến đâu, trong mắt tôi London vẫn đẹp“. Người đàn ông chỉ đường cho chúng tôi xong rồi bước tiếp, tôi tặng lại cho ông một nụ cười cảm ơn và cũng rẽ vào một lối rẽ khác với những căn nhà đã cũ, những vết gạch đã úa màu theo thời gian, những khung cửa thật xinh và được trang trí theo mỗi cách khác nhau trông thật đẹp và nhẹ nhàng.

 

Chúng tôi bách bộ dọc quanh dòng sông Themse, bước qua những cây cầu khác nữa như Southwark Bridge, Blackfriars Bridge, Waterloo Bridge và cuối cùng dừng lại ở Wesminster Bridge. Mỗi cây cầu mang mỗi một vẻ đẹp khác nhau, có thể đối với nhiều người thì Tower Bridge vẫn là cây cầu rạng rỡ nhất London thì với tôi, Westminster Bridge lại để lại nhiều ấn tượng nhất. Khi đứng trên cây cầu này, người ta không chỉ những nhìn thấy toàn bộ những cây cầu khác đã bắc qua dòng sông Themse, mà còn có thể dễ dàng nhận ra London Eye, Big Ben sừng sững hay House of Paliament. Một khung cảnh thật đẹp và nên thơ, đúng như những gì tôi mơ tưởng về một nước Anh mù sương.

Đến London đúng vào dịp gần lễ Giáng sinh nên trên những cây cầu, những ông già Noel da đen đứng chơi những bản nhạc du dương, khách du lịch đứng ké chụp hình làm kỉ niệm. Tôi đứng nhìn dòng người qua lại, mỉm cười và thấy một thành phố lãng mạn đang ở ngay trước mặt mình. Bước xuống cây cầu, chúng tôi hòa vào dòng người đang đứng ở hội chợ Noel , những cửa hiệu bằng gỗ bé nhỏ xinh xinh bán những món quà lưu niệm, quà Giáng sinh hay chỉ là một vài món ăn và đồ uống nóng lót dạ cho khách đang đi chu du và xem ngắm và sau đó vòng quay trở lại ngắm một tháp chuông đồng hồ Big Ben sừng sững phía bên đường, cạnh đó là tòa nhà quốc hội cổ kính. Đây cũng là nơi „ tụ tập“ nhiều khách du lịch nhất, những chiếc máy ảnh được hoạt động đến mức tối đa, thậm chí chúng tôi gặp một đôi bạn trẻ người Anh cũng chọn nơi này để chụp ảnh cưới. Có lẽ không một ai có thể đoán được đã có biết bao nhiêu bức ảnh đã được ghi lại ở nơi này.



Quảng trường Trafalgar Square hôm đó cũng rất đông người, thời tiết tuy chỉ chừng 5-7 độ nhưng vì có nắng nên mọi người cũng kéo nhau ra ngồi ở hồ nước và thả lòng mình trước một không gian thoáng đãng. Nơi này trước đây nghe nói có rất nhiều bồ câu, nhưng nạn „ đút ăn“ cho bồ câu đã bị cấm từ nhiều năm nay nên quảng trường bây giờ rất sạch sẽ, nhưng chiếc ghế kiêu hãnh như muốn mời gọi khách tới ghé ngồi. Ở đó người ta có thể quan sát mọi thứ phía xung quanh, ngắm nhìn dòng người qua lại hay những chiếc xe buýt đỏ hai tầng – một phần không thể thiếu của London.

Chúng tôi đi dọc quanh nhà thờ Westminter , nhà thờ này được xây bằng đá trắng và gạch đỏ bên ngoài. Đây cũng là nhà thờ thiên chúa giáo chính của Vương quốc Anh và xứ Wales và sau đó đi đường vòng tới công viên James Park, ngồi trên những chiếc ghế gỗ ngắm nhìn những con chim bồ câu bay quanh, những cô trẻ, cậu trẻ thi nhau „ dụ dỗ“ Eihörnchen. St James Park cũng là cổng viên cổ nhất của hoàng cung Anh, nằm gần cung điện Buckingham và đường Downing Street. Nhiều người London thường tìm đến đây để tận hưởng cái không khí thanh bình và thư giãn, nạp năng lượng cho một ngày làm việc hay thậm chí chỉ là để nhắm khẽ đôi mắt và mơ về nơi xa. Khi đi qua công viên này, chúng tôi tới cung điện Buckingham, trước cổng du khách đứng xem người gác cổng đi đi lại lại với những động tác luôn được lặp lại khiến tôi không nhịn nổi cười. Cô bạn đi cùng tôi quay sang nói nhỏ: „ Nhiệm vụ cao cả này sao chẳng khác gì việc làm trò cười cho thiên hạ“, vì xung quanh chúng tôi, rất nhiều người đứng xem và tủm tỉm cười.



Rời cung điện chúng tôi lân la tới Hyde Park, một công viên được xem là có tiếng tăm ở Việt Nam và cũng được nhiều người Việt biết tới bởi công viên này là công viên rộng nhất ở London và cũng khá nổi tiếng với“ góc diễn đàn“ (Speaker´s Corner). Công viên này trước đây là nơi săn bắn của vua Henry VIII nhưng vào thế kỉ thứ 17 thì công viên này đã được mở cho dân chúng vào xem. Không biết có phải vì công viên này được bao bọc bởi nhiều con đường mua sắm và phố thị hay không mà rất nhiều người London rất hay vào đây để tranh thủ nghỉ trưa, một anh bạn thân người Đức trước đây đã từng đến London và chạy bộ trong công viên này kể lại rằng nhất là những giờ nghỉ trưa, những nhân viên làm việc xung quanh cũng mang đồ ăn đến đây để vừa ăn, vừa hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn một không gian xanh thoáng đãng. Anh bạn còn kể tôi nghe rằng vào những ngày chủ nhật, ở „góc diễn đàn“ mọi người được phép tranh luận những chủ đề, tự do phát biểu những ý kiến và khách du lịch cũng kéo vào đây „ ngóng ngó“ cũng rất đông.

Chúng tôi vòng quay trở lại Tower of London cũng bằng con đường cũ khi trời đã sẩm tối. Ở London vào mùa đông, 5h chiều trời đã tối và ánh đèn điện được chiếu sáng khắp nơi. Gần Giáng sinh nên những hàng cây ven đường cũng được trang trí lộng lẫy với những màu ánh sáng khác nhau, tôi lại lân la tới cây cầu Westminster Bridge để ngắm London vào đêm, vẫn một London Eye, vẫn một Big Ben sừng sững, vẫn là những cây cầu níu giữ bao bước chân người London và du khách tới đây, tôi bỗng thấy London đẹp một cách lạ lùng, cái đẹp về đêm của London vừa lộng lẫy, vừa kiêu sa, vừa lung linh và huyền ảo. Tôi đã quên đi dòng sông Themse „ đục nước“ khi lần đầu tiên nhìn thấy, có lẽ những hình tượng đẹp đẽ khác của thành phố này đã lấn át suy nghĩ đó của tôi.

 

Tới Tower of London lúc 8h tối, chúng tôi còn lại một tiếng nữa trước khi lên xe để trở về Đức, tôi và Maike xuống ngồi trong một quán cafe nhỏ được dựng lên bằng một túp lều nho nhỏ ở phía dưới Tower Bridge , bên cạnh chiếc lều này là một khoảng sân trượt băng rộng lớn, tôi nhìn những lượt người băng qua mình mà thấy lòng chới với. Thế là lại sắp phải nói lời tạm biệt với thành phố dấu yêu này rồi, trả lại cho London một dòng sông Themse vẫn vẹn nguyên cũ. Khi chiếc xe trởi chúng tôi băng qua cây cầu Tower Bridge, tôi nhìn ra phía xa, nói với London mà như chợt nói với chính mình: „ London ơi, I will come again!“