Phông chữ

Từ München, tôi đến Salzburg vào những ngày đầu tháng 3 cùng một chị bạn trong cái lạnh và những bông tuyết trắng còn xót lại trên pháo đồi Hohensalzburg hòa cùng tiếng nhạc của Mozart vang lên trên những góc đường và những con phố nhỏ dẫn vào lòng thành phố.


Trước đây, khi nghe đến địa danh Salzburg, tôi chỉ biết đó là nơi sinh thời của nhà soạn nhạc nổi tiếng và đồng thời cũng là đứa con cưng của Salzburg: Wolfgang Amadeus Mozart, nhưng khi tới Salzburg rồi, tôi mới biết, nơi đó không chỉ có giai điệu âm nhạc mà còn có cả sự thơ mộng trữ tình, một nét đẹp cổ truyền mà người ta khó có thể tìm thấy lại được ở một nơi nào đó trên thế giới này…

Chúng tôi lái xe vào trung tâm thành phố và tìm chỗ để đậu xe, thật không đơn giản chút nào, nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một chỗ đậu khá lý tưởng mà chỉ cần vài bước chân là đã tới nơi ở của Mozart mà bây giờ đã trở thành viện bảo tàng. Chị Bình mua hai chiếc vé và chúng tôi bước vào một căn nhà chứa đầy những kỉ vật từ thời còn xa xưa của người nghệ sĩ tài hoa này, những bản nhạc viết bằng tay, những bức hình theo dấu thời gian mà vẫn chưa ngả màu, tôi có cảm giác như mình đang lạc vào căn nhà thủa xưa với những tiếng nhạc đang vọng lên đâu đó xung quanh mình.

Rời viện bảo tàng chúng tôi đi qua những cây cầu bắc ngang dòng sông Salzach và bước vào khu phố cũ. Dù thời tiết bên ngoài còn se lạnh nhưng dường như người ta vẫn cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp từ thành phố nhỏ bé này toát ra. Phía bên trong những quán cafe, tôi đang tưởng tượng ra khung cảnh những cặp tình nhân đang ngồi nhâm nhi ly cafe và nghe nhạc Mozart, tận hưởng sự bình yên của cuộc sống trong cái khung cảnh và nhịp sống êm đềm ở nơi này. Từ năm 1997, khu phố cổ ở Salzburg đã được mệnh danh là di sản văn hóa thế giới, bởi thế nên khi đi qua những con phố nhỏ như Getreidegasse, Judengasse, Goldgasse, người ta có có thể chiêm ngưỡng nhiều công trình kiến trúc thủa xưa, vẻ đẹp giữa hai thời xưa – nay được hòa trộn vào nhau, khi không thích chiêm ngưỡng kiến trúc cổ xưa, người ta có thể chiêm ngưỡng những cửa hàng xinh đẹp bán mỹ phầm, thời trang, cafe nhộn nhịp nối đuôi nhau. Tôi thích nhất là được ngắm nhìn những kỉ vật lưu niệm bé nhỏ xinh xinh được in hình của Mozart và cái cách trưng bày của người dân Salzburg để „ níu chân“ khách du lịch khi đặt chân tới nơi đây khiến họ không thể „ đi không“ khi trở về. Chúng tôi dừng chân trước ngôi nhà của Mozart, nơi không thể thiếu của khách du lịch khi đặt chân tới đây. Ngôi nhà số 9 màu vàng ấy ở trên Getreidegasse đã sản sinh ra một nhà soạn nhạc lừng danh mà cả cho đến bây giờ, cả thế giới vẫn nhớ về ông.

Rời địa điểm đó chúng tôi đi lang thang trên những con phố cổ, hầu hết những địa điểm tham quan trong thành phố này nằm rất sát nhau nên mọi con đường đều dẫn được tới những nơi mà chúng tôi muốn tới thăm. Chị Bình và tôi dừng lại trước một tiệm Imbiss nhỏ và mua xúc xích ăn tạm để nạp năng lượng, tôi chọn xúc xích trắng, chị chọn xúc xích màu và hai chị em đứng ăn tại chỗ trong cái hơi của mùi xúc xích nóng và cái lạnh ở ngoài trời, dù đeo găng tay rồi mà tôi vẫn thấy cái lạnh vẫn đang tìm cách len lỏi vào từng thớ thịt của tôi. Dừng chân ở nhà thờ Dom với vẻ đẹp uy nghi và lộng lẫy, chúng tôi bước vào, chị Bình xuýt xoa: „ Nếu được cưới lại một lần nữa, chị sẽ cưới ở trong nhà thờ này!“. Tôi bật cười và mường tượng ra cái cảnh chị xúng xính trong chiếc áo cô dâu bước vào. Đúng lúc đó tôi nhận được tin nhắn từ một người đặc biệt: „ Em đang ở đâu đấy?“, tôi cầm máy điện thoại trên tay và nhắn lại: „ Em đang ở trong nhà thờ Salzburger Dom ở Salzburg đấy, anh có muốn em nguyện cầu điều gì không? „. Tin nhắn gửi đi và tin nhắn tới lại với vẻn vẹn dòng chữ: „ Hãy cầu nguyện cho chúng ta, em nhé?“. Tôi quan sát ngôi nhà thờ, nơi ngày xưa cũng là nơi làm lễ rửa tội cho cậu bé Mozart. Nhà thờ này được khánh thành vào ngày 24 tháng chín năm 774 và cũng là nhà thờ lớn nhất ở Salzburg. Kể từ ngày hình thành, nhà thờ này đã bị cháy vài lần và sau đó liên tục được tu sửa và nâng cấp, nếu để ý kĩ ở phía bên ngoài, người ta sẽ nhìn thấy những con số là: 774, 1628 và 1959 vì đây là ba thời điểm đánh dấu sự hình thành trở lại của nhà thờ sau mỗi lần bị hủy hoại.

Đứng trước Salzburger Dom, tôi đã nhìn thấy pháo đài Hohensalzburg ở trên cao, lúc đầu tôi bảo chị Bình: „ Mình trèo thang lên đó nhé, trèo cho nó lãng mạn, ngắm được nhiều hơn“ nhưng cuối cùng chúng tôi cũng phải đầu hàng, vì chẳng thấy ai lãng mạn kiểu như mình cả, có lẽ ví nó dốc quá và phải trèo quá nhiều bậc thang mới lên được đến đỉnh nên cả hai chị em ngậm ngùi mua vé để „ đi thang máy“. Lúc ở phía trên nhìn xuống, chị Bình xuýt xoa: „ May mà chị không nghe lời em đi bộ lên đây, chứ nếu không chắc chị mất 3 ngày để lên đến đây mất !“. Pháo đài Hohensalzburg nằm trên đỉnh núi sát bờ sông và cũng là biểu tượng của thành phố Salzburg. Pháo đài này được hình thành vào năm 1077 và liên tục được mở rộng thêm. Pháo đài ngày nay là viện bảo tàng nghệ thuật quân sự của Áo.Với hơn 900 năm tuổi, pháo đài này được xem là pháo đài cổ và còn nguyên vẹn nhất Trung âu, nghe nói nguyên nhân của việc xây pháo đài này là so bắt nguồn từ một cuộc cãi vã giữa tôn giáo với nhà vua và pháo đài này được hình thành để phòng thủ sự tấn công của lính triều đình. Đi dạo ở phía bên trong pháo đài,người ta có thể chiêm ngưỡng các căn phòng từ thủa xa xưa và đời sống thời trung cổ với những hiện vật còn được trưng bày và lưu trữ trong các ngăn kính. Tôi không biết có bao nhiêu căn phòng được xây trong pháo đài này nhưng tôi thầm nghĩ, ngày xưa khi ở đây, nếu mà được chơi trốn tìm thì có lẽ khó mà tìm ra nhau. Ở bên trong rộng lớn đã đành, ở bên ngoài tôi cứ tưởng tượng như pháo đài này giống như một thành phố nằm ở trên núi. Lúc đó tôi thầm nghĩ: Giá mà được tu ở trên này….Trên pháo đài này người ta có thể nhìn thấy những khu phố cổ và dòng sông Salzach thơ mộng từ phía trên cao, nếu nhìn thẳng thì lại là những dãy núi trùng trùng điệp điệp nhấp nhô còn phủ màu trắng của tuyết. Tôi tiên đoán rằng chắc chắn ở trên núi cao kia sẽ là một trong những nơi đi trượt tuyết nổi tiếng nhất của nước Áo, đã từ lâu không chỉ bà con láng giềng ở Đức mới khăn gói sang Áo trượt tuyết mà những nước Trung Âu khác cũng đua nhau tới nơi này trong mùa đông khi tuyết vẫn rơi đều.


Có lẽ Salzburg nổi tiếng không chỉ có pháo đài, có ngôi nhà của Mozart mà còn là vô số những khuôn viên lâu đài. Trước khi quay trở lại bãi đỗ xe, chúng tôi đi dạo một vòng quanh lâu đài Mirabell. Lâu đài này được tổng giám mục Wolf Dietrich von Raitenau cho xây dựng vào năm 1606 đề dành cho người tình của ông là Salome Alt. Bà là mối tình lớn nhất của ông vì đã sinh ra cho ông tới tận 15 người con, chính vì thế nên ông đã cho xây dựng lâu đài này cho bà và các con của mình ở. Những khu vườn rất rộng với những vòi phun nước thật đẹp, tôi thầm tiếc vì đã tới thăm lâu đài này lúc trái mùa khi trời vẫn còn quá lạnh và hoa không có cơ hội để nở dù đã là gần giữa tháng 3. Có lẽ khi đến đây vào dịp mùa xuân, khi hoa nở nộ khắp khu vườn, người ta sẽ cảm nhận được sự bình yên và thư thái trong khuôn viên này. Ngày nay trong lâu đài này đã trở thành trụ sở làm việc của thành phố và tòa thị chính.

Trước khi rời Salzburg để về lại Munich, tôi và chị Bình bằng mọi giá phải ghé thăm lâu đài Hellbrun. Trên phố tôi đã nhìn thấy bảng hướng dẫn chỉ đường, cứ nghĩ là nó cũng nằm đâu đó xung quanh đây, nhưng đi mãi mà vẫn chẳng thấy , trong khi trên biển báo ngoài đường đã chỉ hướng về München, chúng tôi dừng lại hỏi một người đi đường và cô gái người Áo ấy đã chỉ sang phía bên kia đường , thì ra từ trung tâm thành phố lái xe tới đây cũng phải mất hơn 30 phút. Lâu đài này đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới với những hang động, với những kiểu diễn tự động bằng sức nước .Tôi ấn tượng nhất trong khuôn viên của lâu đài này có lẽ là một không gian khá xanh những vòi phun nước, mặc dù mùa đông nước đã đóng băng nhưng tôi vẫn cảm nhận được những dòng phun chảy lên. Đôi khi người ta cần phải tạo cho mình sự tưởng tượng để cuộc sống trở nên thi vị. Ngoài ra còn có cả sở thú trong khuôn viên này, khi chúng tôi tới thì phần lớn những loài thú vẫn còn ngủ đông, chỉ có một số ít người ta vẫn để ở bên ngoài cho du khách tới chiêm ngưỡng

Rời Salzburg – nơi được mệnh danh là thiên đường nhỏ bé của nước Áo, tôi bỗng chợt thấy nhớ cái khung cảnh bình yên của nơi này biết bao. Khác với cái vẻ đẹp lộng lẫy của Vienna, Salzburg khoác vào mình chiếc áo thơ mộng hơn và màu sắc cũng đậm hơn. Thành phố nhỏ bé này đã làm say đắm không biết bao nhiêu người khi dừng chân tới đây và bây giờ thì tô cũng đã biết: Salzburg không chỉ có Mozart mà còn nhiều, nhiều hơn thế nữa…

Hoàng Yến Anh