Phông chữ
Tại đồn cảnh sát trung tâm thành phố Warszawa, có năm người cùng đến khai báo, người thứ nhất là ngài Bogdan, một nhà văn chuyên viết truyện phiu lưu mạo hiểm và khoa học viễn tưởng khai:
 
-    Thưa ngài cảnh sát trưởng, đã ba ngày đêm rồi con gái tôi, cháu Fatyma chẳng thấy về…?
Viên đại tá ngắt lời nhà văn:
-    Thưa Nhà Văn Bogdan kính mến, xin ngài hãy sang bàn bên viết thật tỷ mỷ về của cháu, nhưng theo chúng tôi được biết thì con gái nuôi của ngài đã xuất giá?
-    Thưa, đúng vậy con gái tôi đã lấy nhà văn Việt Nam, Nguyễn Khải Ca!
-    Vậy tại sao ngài Nguyễn Khải Ca lại không trình báo mà lại phải phiền đến ngài?
-    Thưa, con rể tôi Khải Ca đã về thăm Việt Nam nhân dịp tết Nguyên Đán của đất nước họ!
-    Ngài đã liên lạc với con rể ngài chưa?
-    Thưa, chúng tôi đã ngồi trên mạng suốt đêm để trao đổi với nhau về Fatyma, theo Nguyễn thì Fatyma đã xin phép anh ta về thăm quê hương Afganistan và đêm đó ra đi không thấy trở lại!
Ông nhà văn sang bàn bên, cô thư ký cảnh sát dõng dạc: „Người kế tiếp!”. Một chị Việt Nam trạc tuổi ngoại bốn mươi, ăn mặc quần áo mùa đông sang trọng, nhưng có lẽ quá ấm trong căn phòng đầy lò sưởi  khiến đôi kính trắng của chị mờ đi vì hơi nóng:
-    Thưa ngài đại tá, con gái tôi cháu Kim Chi mất tích cách nay 36 tiếng đồng hồ, cháu không mang theo bất kỳ tư trang gì!
Viên đại tá nhìn chị Việt Nam rất lâu rồi hỏi:
-    Hình như bà là giáo sư giảng dạy về Khoa Học Vũ Trụ Học tại trường đại học Tổng Hợp Warszawa?
-     Cám ơn, đại tá là người thông tuệ!
-    Thưa, không dám nếu được như ý bà thì tôi đã có thể biết con gái bà hiện đang ở đâu. Tuy nhiên tôi cũng rất hân hạnh được nghe bà thuyết trình về „Người ngoài hành tinh đang ở quanh ta”!
-      Cám ơn, đại tá đã đến nghe và ủng hộ!
Viên đại tá vẻ lơ đễnh, ông ta khẽ ngả tấm thân béo ục ịch của mình ra sau ghế sopha, nói tiếp:
-    Thưa giáo sư, tôi nói đây chỉ là giả sử, nếu con gái bà bị người Ngoài Hành Tinh bắt cóc thì cảnh sát chúng tôi cũng đành phải bó tay!
Rồi ông bấm computher, một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Omega nữ mạ vàng hiển thị, quay màn hình về phía vị nữ giáo sư, ông nói:
-   Bà có nhận ra đây là loại đồng hồ nào không?
Nữ giáo sư mặt biến sắc:
-   Thưa đại tá ngài có thể phóng to hơn được không, tôi có cảm giác đây là đồng hồ của con gái tôi?
Khi nữ giáo sư lau xong mắt kính thì cũng là lúc chiếc đồng hồ được phóng đại. Đúng rồi, chiếc đồng hồ này là của con gái bà, chữ khắc trên mặt kính Kiều Trinh rất sắc nét mà mùa hè năm ngoái bà cùng chồng là giáo sư tóan học đã dẫn Kiều Trinh lên Thành Cổ mua cho con chiếc đồng hồ sau đó họ đã thuê một họa sỹ lành nghề khắc tên con gái mình lên mặt kính, nhân dịp Kiều Trinh tròn 16 tuổi vừa đỗ thủ khoa về Piano tại học viện âm nhạc Chopin. Nữ giáo sư bỗng chồm lên để nhìn rõ tên con gái, sau cùng bà giáng cả tấm thân mỏng manh lên chiếc sopha khi đã phanh chiếc het hang cúc áo áo ấm khoác ngoài nhãn hiệu của Pháp để dễ thở hơn, bà nói:
-    Thưa đại tá, tôi muốn biết hiện trường nơi có chiếc đồng hồ này?
-    Thưa, đó là cánh đồng đầy tuyết trắng dưới chân núi Gierlach cao nhất Ba Lan!
Người thứ ba cũng là công dân Ba Lan gốc Việt, người này thưa rằng con trai ông, Trần Đại Lực đang học ở học viện thể thao Warszawa cũng bị mất tích ba ngày trước đây, đó là một thanh niên cao 1m75. nặng 70kg, 19 tuổi tốt nghiệp đai đen của trường võ đạo Vivo-Warszawa. Người thứ tư cũng là người Việt, theo lời khai thì con trai ông, Nguyễn Hải Thanh, 19 tuổi, năm thứ ba khoa tóan Cơ Bản của đại học Tổng Hợp W. Theo lời khai thì con trai ông cao 1m70, tóc dài, người gầy yếu nặng 60kg. Hôm đó trời bão tuyết, con ông không đến trường chỉ đi ra phố, chờ mãi đã ba ngày đêm mà chẳng thấy con về. Người thứ năm chính là con gái nhà tài phú, chủ tịch công ty thương mại X, Warszawa, cô bé tên là Kim Chi đang học lớp 10 phổ thông, 16 tuổi tham gia câu lạc bộ
„Tìm Kiếm Người Ngoài Hành Tinh”, rât đông bạn bè trên mạng, họ thường trao đổi với nhau về sự xuất hiện bất ngờ những dấu vết tồn tại của người ngoài Hành Tinh trên Trái Đất. Gần đây nhất cô bé đã nhận được tin từ hạt W. nước Anh lại mới xuất hiện những vòng tròn bí hiểm khổng lồ, cô bé náo nức muốn qua Anh để được tận mắt thấy. Trong nhật ký cô viết: ”Nếu các bạn không phải là dân tộc chúng tôi trên Trái Đất thì xin hãy xuất hiện ngay trên đất nước Ba Lan, quê hương thứ hai của tôi. Mong được gặp mặt?”
Mất một ngày cật lực voi những người có người thân mất tích, bây giờ vị đại tá mới được thảnh thơi, cô nữ thư ký bê tới cho ông ly cafe Sahara:
-    Mời Đại Tá!
Thấy mùi cafe, viên đại tá nhỏm bật dậy, sau khi nhấp ly nước đen ngòm, đặc quánh, ông ta đưa mắt nhìn ra xa xăm, nói như với chính mình:
-    Có thể nào không, nếu là sự thật thì đây chính là vụ án thế kỷ?
Nữ trung úy thư ký:
-    Thưa đại tá, phòng cảnh sát hình sự chúng ta có vụ án nào mà không hóa giải được, bọn Mafia Nga, Ukraina và bọn Mafia nội địa chẳng đã sa lưới pháp luật hoặc bị tiêu điệt hết  tất tật rồi sao?
Ông ta véo vào mũi cô trung úy thư ký:
-    Ngu lắm Anna ạ, đâu có mật thì ở đó có ruồi, cuộc đấu tranh giữa Thiện và Ác sẽ chẳng bao giờ chấm dứt, đó là sứ mệnh cuả ngững người cảnh sát hình sự!
Bỗng viên đại tá “a” lên một tiếng:
-    Anna ạ, tôi có linh cảm vụ án năm người mất tích này có cái gì đó móc sích lấy nhau. Cả năm người thì chỉ có một là người Afghanistan, nhưng người này lại nói rất sõi tiếng Việt và có chồng là một nhà văn Việt Nam chuyên viết về khoa học viễn tưởng, về vũ trụ và các hành tinh, về các thiền sư và các đạo phái lớn trên thế giới. Bốn người kia là công dân Ba Lan nhưng đều là người gốc Việt?
-     Thưa, chẳng hay đại tá cho rằng bọn Mafia Việt Nam làm ra sự vụ động trời này?
-     Khoan, hãy dừng lại, bây giờ đặt một câu hỏi, nếu là Mafia Việt Nam bắt năm người này thì mục đích của họ là gì?
-     Thưa đại tá, xin bắt đầu từ cô bé Fatyam, cô này vốn là một Thần Đồng về Thần Học, nhà văn kiêm nhà báo Bogdan chẳng đã có một thiên phóng sự làm xôn xao dư luận Ba Lan một thời đó sao, qua đó ông ta kể đã cứu sống được Fatyma từ một trường đào tạo các chiến binh Hồi Giáo ở Afghanistan, khi cô ta giả trai để được vào hoc đến nỗi giáo chủ kiêm tổng thống Taliban thời đó cũng đã nhận làm con nuôi. Năm bảy tuổi về Ba Lan, suốt tuổi ấu thơ cô ta chỉ đi học tới nay đã hết phổ thông, không tham gia đảng phái, mười tám tuổi lấy nhà văn độc thân Nguyễn Khải Ca. Hành trình của nhà văn này cũng rất đặc biệt, năm mười ba tuổi Mỹ đánh Việt Nam, trong một vụ sập hầm khi bom Mỹ dội vào trường học, anh ta bị chết giấc rồi được
đưa về Trung Quốc, những thiền sư Tây Tạng đã cứu sống anh ta, sau bốn năm thì trở về Tổ Quốc tham gia quân đội đánh Mỹ. Năm 30 tuổi đi nghiên cứu sinh ở Nga và Pháp, bằng thạc sỹ khoa học Xã Hội và Nhân Văn Sorbonne. Sau đó đi Tây Tạng nghiên cứu đề tài tiến sỹ, hơn hai năm lưu lạc trên dãy Tuyết Sơn, trở về thì dung lai ở lại Ba Lan từ đó viết sách. Ở nuoc ta tám năm thì sáu năm không có giấy tờ hợp lệ. Năm ngóai cưới Fatyma làm vợ, được chúng ta cấp visa và trở thành công dân hợp pháp ở Ba Lan!
Viên đại tá, hất đầu:
-    Nói tiếp sang người khác đi!
-    Người thứ hai là nữ sinh Kiều Trinh 17 tuổi, học sinh khoa Piano của học viện Chopin, thân thế cô ta quá đơn giản, chẳng có gì đáng bàn!
-    Khoan đã chờ một chút, mẹ Kiều Trinh là giáo sư Khoa Sinh Học Vũ Trụ, hãy nhớ lấy bà ta là một trong những nhà khoa học hàng đầu khẳng định có người Ngoài Hành Tinh đang tồn tại quanh ta. Người thứ ba?
-    Thưa, người thứ ba là Trần Đại Lực 20 tuổi, sinh viên của học viện Thể Thao, có bằng Đai Đen của võ trường Vivo, Warszawa. Người thanh niên này thân thế chẳng có gì đáng nói, mẹ bán hàng quần áo ngoài chợ Stadion, cha làm bảo vệ cho công ty ASG!
-    Hãy tìm sự móc nối nào đó của cậu thanh niên này với bốn người còn lại?
-   Thưa rõ, người thứ tư Nguyễn Hải Thanh 19 tuổi, sinh viên năm thứ ba khoa Tóan Cơ Bản của đại học tổng hơp Warszawa, người này đã đạt giải xuất sắc về môn tóan tại kỳ thi tòan quốc năm ngoái, mẹ bỏ đi lấy chồng, cha bán hàng trong trung tâm thương mại China. Theo thông tin cập nhật của cảnh sát Đại Học thì “nhà tóan học” trẻ tuổi này đang theo đuổi cô con gái rượu của ngài chủ tịch công ty thương mại X, cô bé Kim Chi!
Viên sỹ quan thư ký lên sơ đồ: Fatyma- Khải Ca, Hải Thanh-Kim Chi, Kiều Trinh-0, Đại Lực – 0. Liếc nhìn sơ đồ, viên đại tá nói:
-    Hãy liên lạc với Interpol, chúng ta cần gặp nhà văn Khải Ca sau 24h trên kênh truyền hình đặc biệt?
-    Thưa, đã rõ!
-    Cho người tới xác minh từng cặp kể trên, phải tìm cho ra những đáp án ẩn đằng sau con số không kia?
-    Thưa rõ!
-    Chưa hết, hãy chuẩn bị trực thăng, chúng ta sẽ đến hiện trường, nơi tìm thấy chiếc đồng hồ mà cơ quan chống bão tuyết thu lượm được?
-   Thưa, rõ!
-    Còn nữa, phải bảo mật thông tin đừng cho các nhà báo xí mũi vào, đây là một bí mật trọng đại!
-    Thưa, mệnh lệnh sẽ được thi hành!
Viên nữ thư ký vội bật màn hình:
-    Thưa đại tá, ngài nhìn xem đây là hiện trường mà bên phòng chống bão tuyết đã đặt camera,  không có bãi đậu trực thăng, tuyết ở đó dày hàng 2m?
-    Vậy hãy chuẩn bị thêm tàu trượt tuyết, nhớ gắn màn hình làm việc, chúng ta có thể đàm hình trực tuyến với nhà văn Nguyễn Khải Ca ở Việt Nam!
-    Thưa, đã rõ ràng!
Một giờ sau chiếc trực thăng mang nhãn hiệu Poliszia cất cánh, đeo dưới bụng nó là một xuồng cao su to lon có ca bin pha lê bóng lóang, chạy bằng quạt gió khá công kenh. Trực thăng đỗ xuống sân rộng của đồn cảnh sát bảo vệ môi trường cách chân núi Gier 30km. Tại đó là cánh đồng mênh mông những tuyết, tuyết từ trên Trời rơi xuống, tuyết từ trên núi tràn về. Đại tá Pavel, nữ trung úy thư ký và bốn sỹ quan cảnh sát hình sự lên xuồng, máy khởi động hất ra phía sau cánh quạt cả một luồng lốc tuyết khổng lồ, chiếc xuồng lao đi trên tuyết như một mũi tên.
Khi tới chân núi Gier, xuồng dừng lại trên mặt tuyết phẳng lỳ. Camera không ảnh khởi động, màn hình hiển thị một vầng tuyết trắng mà cơn bão đang vần vũ thành một vòng tròn hình đĩa sáng ngời. Chiếc đĩa tuyết như dừng lại trên đỉnh ngọn núi, kìa tuyết dưới mặt phẳng đáy đĩa như hồng lên, một cột khói vàng tỏa lan, cả một vùng trời lấp lánh màu da cam, lóng lánh thật là một cảnh ngoạn mục phi thường. Bỗng tất cả lặng như tờ, một tảng băng hình đĩa cao như một ngọn núi được hình thât ngoan muc, ca môt núi băng đa hinh thanh. Tuyết trên trời rơi xuống như đều bị hút vào chiec đia, mấy phút sau tảng băng khổng lồ đã trở thành một ngọn núi được phủ đầy tuyết trắng. Ngọn Gier đã được nâng cao thêm hàng hơn chục mét. Đại tá Pavel
lẩm bẩm: “Cái gì đã xẩy ra ở đây, nếu ánh sáng màu hồng kia là ngọn lửa mang trong lòng nó độ nóng hàng vài ngàn độ thì tuyết phải tan thành nước chứ, sao lại thế này tuyết đóng băng dưới ngọn lửa. Mà cái gì sinh ra lửa ở tâm cơn lốc?”. Ông quay lại nói với viên thư ký:
-    Hãy hỏi viện khoa học Vũ Trụ, lửa có thể làm cho nước đóng băng không?
Cuối cùng ông thấy như nực cười với chính mệnh lệnh của mình, vội nói tiếp:
-    Anna, thôi dừng lại đừng đặt những câu hỏi vớ vẩn ấy nữa, kẻo người ta lại cười chúng mình!
Nhưng Anna vội hốt hỏang:
-    Thưa đại tá, đã truyền đi câu hỏi?
Màn lại hình xuất hiện chữ “Czekai “, lâu sau nổi hàng chữ ”Ở nhiệt độ - 40*c tuyết sẽ đông cứng thành những tinh thể hỗn độn, khi nâng nhiệt độ lên - 8*c tuyết chảy thành nước rồi đóng băng!” Đại tá Pavel lẩm bẩm, “ Vậy thì tâm con bão lốc kia phải có nhiệt độ hàng mấy ngàn độ”, ông ta liền bĩu môi ra điều không hiểu cho các nhà khoa học thông thái của ông.
… …
Tại Hà Nội, nhà văn Nguyễn Khải Ca được triệu tập đến trụ sở Interpol, viên đại tá chỉ huy nói:
-    Thưa nhà văn Nguyễn Khải Ca, xin chúc mừng năm mới, sau hai mươi năm ngài moi về quê ăn tết!
-    Xin đại tá vào đề, tôi thấy rất nóng ruột?
-    Cám ơn, thứ nhất từ Warszawa gửi về mấy câu hỏi, xin ngài cho biết, đêm chia tay với vợ ngài là Fatyma ở Warszawa, cô ấy có nói gì không?
-    Cô ấy xin phép tôi về Afghanistan!
-    Từ đó ngài có nhận được tin tức gì không?
-   Không tin tức, nhưng hình như cô ấy chưa về Afghanistan?
-    Xin nhà văn giải thích rõ hơn?
-    Đêm qua tôi mơ thấy vợ tôi mặc một bộ quần áo bay màu bạc giống như các nhà du hành vũ trụ của Mỹ, cùng đi với vo tôi có bốn người nữa, hai nam và hai nữ tuổi không quá hai mươi, điều đặc biệt họ đều là người Việt Nam, những người này tôi chưa găp bao giò!
Bỗng góc màn hình bật sáng, đại tá Pavel xuất hiện, ông nhìn nhà văn Khải Ca mỉm cười:
-    Thưa nhà văn Khải Ca, ngài đích thực nhìn thấy trong giấc mơ, vợ ngài Fatyma và bốn người Việt Nam nữa mặc quần áo bay Vũ Trụ?
-    Thưa đúng vậy, hai nam và hai nữ!
-    Ngài có nhận định gì về giấc mơ này?
-    Thưa, tôi là người thường có những giấc mơ kỳ lạ, tôi có niềm tin vào những giấc mơ ấy!
-    Do bẩm sinh hay ngài mới phát hiện ra năng khieu cua minh?
-    Thưa, bẩm sinh nhưng nhiều nhất là từ khi tôi ở Hymalaya trở về?
-      Ngài ở Hymalaya bao lâu?
-    Thưa, thuở nhỏ bốn năm, gần đây là hơn hai năm khi tôi nhập Tạng để tìm hiểu về nền văn minh sứ này phục vụ cho luận văn tiến sỹ của tôi!
-    Bây giờ xin ngài xác định dùm năm bức ảnh này và cho biết vợ ngài, Fatyma đứng ở đâu?
Màn hình xuất hiện, năm người mặc quần áo vũ trụ, mũ kháng áp trùm đầu, Khải Ca nhắm mắt, sau một lát anh chỉ vào người đứng cuối cùng, nói:
-    Thưa, người đứng cuối cùng từ trái sang phải!
Màn hình bóc lớp, đúng là Fatyma, Khải Ca sung sướng reo lên:
-    Em Fatyma!
Đại tá Pavel kết luận:
-    Thưa ngài Nguyễn, cách đây hơn năm giờ đồng hồ, bố vợ ngài, nhà văn Bogdan đã đến văn phòng chúng tôi trình báo rằng con gái nuôi của ông ta, cô Fatyma bị mất tích. Chúng tôi đã chụp được bức ảnh này thông qua hệ thống máy chụp hình không gian. Bốn người kia cùng xuất hiện với vợ của ngài, họ đều là những cô gái và chàng trai dưới 20 tuổi!
-     Điều đặc biệt, họ đều là người Việt Nam?
-    Thưa đúng vậy, rất trùng khớp với giấc mơ của ngài, xin hỏi nhà văn những người này đã có bao giờ đọc tiểu thuyết của ngài, chẳng hạn như “Nền Văn Minh Tây Tạng sau Thichca Mauni”?
-    Thưa, tiểu thhuyết của tôi chưa xuất bản vì còn một tập nữa tôi định viết về chuyến thám hiểm Hỏa Tinh!
-     Còn vợ ngài?
-    Thưa, tôi chỉ mới nói dự định cho cô ấy biết và tôi đã nhận được sự khích lệ!
-    Cám ơn Nhà Văn, ngài dự định bao giờ thì trở lại Warszawa?
-    Thưa, tôi muốn hỏi thêm, hiện Ba Lan đã có máy chụp hình không gian?
-     Thưa, đã có!
-     Có máy hiển thị hình ảnh qua sóng não?
-    Thưa, viện khoa học Cảnh Sát Hình Sự chúng tôi đang cải tiến từ phiên bản máy “kiểm tra nói dối” của Mỹ. Bước đầu đã có những kết quả khích lệ, như việc mã hóa được ý nghĩ rồi hiển thị bằng ngôn ngữ, nhưng hiển thị hình ảnh thì chúng tôi đang trong thí nghiêm. Nếu được ngài giúp đỡ thì hay biết mấy, vì những giấc mơ của ngài có cái gì đó rất hiện thực?
-    Thưa đại tá, ba ngày sau tôi sẽ trở lại Warszawa!
-    Xin ngài cho biết chuyến bay, chúng tôi sẽ đón ngài tại sân bay Okentre!
Ba ngày sau, khi Khải Ca bước chân xuống cầu thang máy bay thì đã có ba xe Poliszia túc trực. Đại tá Pavel bắt tay nhà văn, họ cùng về viện Khoa Học Hình Sự. Tại đây, họ đưa Khải Ca xuống một hầm sâu dưới một quả núi cách trung tâm Warszawa hơn ba trăm cây số về phía Tây Nam, ở đó có ba người theo lời giới thiệu của người trưởng quản thì đó là ba nhà Thần Học, nhìn những người này Khải Ca suy nghĩ, họ giống các thầy phù thủy hơn là những thiền sư. Bỗng một người có râu tóc bạc phơ, gầy choắt nhưng da dể hồng hào, ông ta khủng bố Khải Ca ngay:
-    Thưa ông nhà văn, hình như trong ý nghĩ của ông đang cho chúng tôi là những Phù Thủy?
-    Cám ơn cộng sự, tôi có ý nghĩ ấy!
-    Được biết nhà văn đã có hơn sáu năm ở Hymalaya và được các Lama điểm đạo?
Khải Ca không trả lời vì lúc đó hình ảnh về sư bá anh đại đức Ajo đã hiện hình, bỗng người vừa hỏi anh ngất sỉu rồi ngã vật xuống sàn hầm. Hai người kia hỏang hốt vội đứng bật dậy, tay nắm chặt nhằm vào Khải Ca chuẩn bị tấn công, Khải Ca bình tĩnh nói:
-    Các vị đừng hiểu lầm, đây là hiện tượng thông thường của một tu sỹ mật tu. Ông ta đã bị phản cảm bằng một năng lực mạnh hơn gấp bội. Tôi cho rằng ông ấy luyện khí theo trường phái Yoga Quy Thổ?
Hai người liền buông thõng tay chờ đợi, Khải Ca:
-    Thứ nhất là tôi vừa câu thông với trường sinh học của sư bá tôi, đại Lama Ajo, đồng đội của các ngài lại đang  phóng sóng não để kiểm tra tôi bằng phương pháp ngoại cảm, bởi vậy hai luồng sóng ý nghĩ giao thoa, trường sóng yếu tất nhiên bị phá vỡ?
Hai người kia bỗng run run, một người vội bấm vào nút điện đỏ. Cửa hầm bật mở, căn phòng sáng lòa, “Vị phù thủy” ngất sỉu được đưa ra, Khải Ca được đại tá Pavel mời sang phòng bên. Đây mới là căn phòng được trang bị những máy móc hiện đại, chỉ vào tấm hình mà máy chụp sóng não ghi được, ở đó có khuôn mặt với bộ râu trắng cước, nhưng không rõ nét, viên đại tá hỏi:
-    Thưa ngài Nguyễn, đây là hình ảnh mà thiết bị ghi hình qua sóng não của chúng tôi mới tích phân được, xin ngài cho nhận xét?
-    Thưa, đây là hình ảnh của sư bá tôi, đại đức Ajo núi Chumbi Tây Tạng, nhưng trong não bộ tôi thấy rất rõ ông, còn hình ảnh máy móc thu được lại quá mờ nhạt?
-    Ngài Nguyễn, có lẽ máy móc chúng tôi chư đủ sức phân giải hình ảnh xuất hiện trong não bộ con người, hoặc giả bước sóng của những người tu cao như sư bá của ngài khiến máy móc có vấn đề. Bây giờ tôi đề nghị ngài có thể làm lại thí nghiệm một lần nữa, ví dụ ngài hãy sục sạo trên trường thông tin tòan thể để gặp và nói chuyện với vợ ngài, cô Fatyma?
-    Đành vậy thôi đại tá ạ!
Thế là Khải Ca được đưa sang một căn phòng tĩnh lặng vô cùng, anh được người hướng dẫn mời lên nằm tren một bàn có nắp che bằng kính thạch anh màu tím ngát. Khải Ca suy nghĩ, anh chưa bao giờ nhập định trong môi trường khoa học hiện đại, nếu cưỡng cầu có thể sẽ bị phân tâm do suy nghĩ về sự an tòan của thiết bị và khi đó hậu quả sẽ khôn lường. Nhưng rồi lại nghĩ, còn có nơi nào có thể tĩnh lặng như trong các hang động ở Hymalaya, thôi thì cứ thử làm quen với những thiết bị Tĩnh Tâm của khoa học hiện đại xem sao. Người hướng dẫn anh chẳng đã nói: ” Thấy cần thiết thì ngài cứ bấm vào nút đỏ, mọi thiết bị sẽ trở lại trạng thái bình thường”.       
Khải ca vừa nằm vào “cỗ quan tài” thạch anh thì nắp quan hình cong đóng sập. Đêm, một màn đêm dày đặc buông phủ, anh cố xua đi tạp niệm, nếu trong động thiền tu ở Hymalaya thì anh đã phải tụng câu thần trú: “Om Mani Padme Hum” để rồi đạt Đại Định. Nhưng lần này Khải Ca quyết định không niệm câu trú ấy, trước mắt anh là đêm tối, anh cố tìm ra những nguồn năng lượng của Bóng Tối, để xua tan mọi ý nghĩ, Khải Ca thực hiện bằng lời trú nhiếp tâm do anh tự đề ra: “Hỡi Bóng Đêm hằng vĩ, xin hãy chia sớt cho tôi một phần năng lượng vĩ đại của người… Hỡi Bóng Đêm hằng vĩ…” Khải Ca lịm dần, bỗng đêm tối sáng lòa, người anh nóng ấm dần lên, từng thớ thịt như dãn nở, não bộ anh thảnh thơi anh đã vào Đại Định. Đây rồi,
vợ anh Fatyma đang cùng bốn người bạn Việt Nam trong một phi thuyền hình đĩa, phi thuyền này có hai tầng cánh. Tầng cánh dưới để duy trì thăng bằng và nâng hạ, tầng cánh trên để chuyển động, khi đổi hướng thì lập tức những ống phản lực phụt ra phía đối diện và phi thuyền cứ thế lao đi theo phưong ngược chiều với luồng khí thoát ra.
Fatyma đang ngồi tĩnh tọa, còn bốn người kia thì tựa bốn cửa sổ nhìn ra bầu trời, ngàn ngàn những vì sao nhấp nháy, khi tới một vùng có rất nhiều những vệ tinh nhân tạo đang trôi nổi, cô bé  Kiều Trinh bỗng nói lớn:
-    Chị Fatyma, chúng ta đang bay vào quỹ đạo của Trái Đất, ở đây nhiều vệ tinh quá đi thôi?
Bỗng từ cửa buồng bên, một người đàn ông dáng dấp rất Việt Nam bước ra nói:
-    Bây giờ các bạn có thể bật màn hình, các bạn sẽ thấy Trái Đất, bạn nào muốn thấy quê hương mình thì hãy tập trung ý nghĩ cao độ về vùng ấy, màn hình sẽ hiển thị những gì bạn muốn?
Người thanh niên vừa rồi cũng nói bằng tiếng Việt khiến cho cả năm người sững sờ, Kim Chi hỏi:
-    Anh là người Việt Nam?
Người kia trả lời:
-    Bạn hỏi những câu ấy làm gì, chúng ta đang trên một con thuyền, vậy chúng ta đều là người Việt Nam!
“Nhà tóan học” Hải Thanh hỏi:
-    Chúng tôi muốn biết, các anh là ai và đưa chúng tôi đi đâu, theo tôi biết thì các anh không phải là người Việt Nam và cả con tàu này nữa, đất nước chúng tôi chưa chế tạo được những phi thuyền hiện đại này?
Người thanh niên dáng to cao và đẹp trai kia, nếu không có bộ tóc và đôi mắt đen no tròn thì anh ta chính là một người Âu chính hiệu vì mũi cao và thẳng,  khuôn mặt nhỏ và dài, không to bè như đa số người Việt mà Hải Thanh thấy từ các nam “Minh Tinh” trong các bộ phim trên VT4 đã trình chiếu, đối với cậu ta những khuôn mặt to bè ấy thật nhiều khiếm khuyết về sắc đẹp. Người thanh niên kia chỉ mỉm cười, lâu sau nói:
-    Trong các ô kéo dưới bàn các bạn đều đã để sẵn đồ ăn và nước uống, bạn nào mệt thì vào phòng của mình nghỉ ngơi. Còn các bạn thắc mắc là chúng tôi đưa các bạn đi đâu, điều này tôi nghĩ rằng bạn Fatyma vợ của nhà văn Khoa HocViễn Tưởng Nguyễn Khải Ca đã có câu trả lời?
Fatyma bước tới, nói:
-    Phải chẳng anh đọc được ý nghĩ của tôi?
-    Chúng tôi ai cũng có sở trường này!
-    Vậy anh hãy nói cho các bạn tôi cùng nghe ?
-    Bạn đang muốn thám hiểm Mặt Trăng để chứng thực cho cuốn tiểu thuyết mà chồng bạn, nhà văn Nguyễn Khải Ca đã viết về Mặt Trăng?
-    Các anh làm sao biết được điều đó khi mà cuốn tiểu thuyết của chồng tôi mới chỉ là bản thảo?
-    Bạn không tin ư, xin hãy nhìn lên màn hình?
Anh ta bấm vào một ô số, dòng chữ “Nền Văn Minh Tây Tạng” hiện ra, thế là lần lượt các trang sách hiện lên thật rõ nét, sách mô tả thành phố Lunasangria rất sống động, kèm theo là hình ảnh. Đây là đỉnh Gagarin, nơi những người công nhân của thành phố Lunasangria cyti đang khai thác một mỏ hợp kim, kia là vùng đang khai thác Dầu Băng, những máy xúc hạng nặng đang bóc đi lớp đất đá dày, còn kia nữa là những cỗ súng Lase đang cắt những thỏi dầu băng nặng hàng chục tấn. Fatyma bỗng nói:
-    Đây chỉ là sức tưởng tượng của chồng tôi khi viết những trang sach này, làm sao lại có hình ảnh khi mà người ta chưa đặt chân lên Mặt Trăng?
-    Vấn đề là ở chỗ đó, sức tưởng tượng của con người chính là tiền đề của ý nghĩ mà ý nghĩ của con người chính là trường vật chất…!
Anh ta nói bỏ lửng rồi khẽ phât tay, cửa mở người thanh niên mất hút vào sau cánh cửa. Năm người đồng hành liền quây quần bàn thảo, Fatyma nói:
-   Điều hắn vừa nói ra hoàn tòan đúng với tiểu thuyết của chồng mình đã viết, nhưng nếu là trang sách thì mình có thể tin, ở đây lại là cả một khung cảnh những con người lao động thực sự, cứ cho rằng họ có thể vật chất hóa được ý nghĩ, nhưng còn những cỗ máy thì sao?
Hải Thanh, nhà tóan học vẻ trầm tư, lâu sau nói:
-     Theo tôi, hình ảnh chỉ là ảo ảnh?
-     Nhưng ai kích hoạt được những ảo ảnh đó?
-    Ý nghĩ kích hoạt, này nhé khi viết những trang tiểu thuyết này thì chồng bạn phải vắt óc suy nghĩ mà theo như người vừa rồi nói và khoa học ngày nay cũng đã chứng minh, “ý nghĩ là một trường vật chất”. Dải tần mang ý nghĩ này bắn vào không gian, ở đó sẽ lưu lại những hình ảnh mà nhà văn nghĩ tới và nhờ những thiết bị thu hình đặc biệt, tất cả sẽ hiển thị!
Đại lực, vị vo sỹ đai đen Vovi im lặng từ đầu đến cuối bỗng cũng mở miệng:
-      Tôi nghi ngờ rằng, hắn ta chỉ là người máy?
Kim Chi vội tham gia:
-     Không, hắn ta là một con người, một người Ngòai Hành Tinh!
Kiều Trinh nói:
-    Chúng ta rất mù mờ, thôi hãy cứ trôi theo số phận, tất cả rồi sẽ sáng tỏ, bây giờ em chỉ ước có một cây dương cầm để ngồi vào bàn phím mà lướt những ngón tay cho đỡ buồn bực!
Bỗng từ đâu đó có tiếng nói phát ra:
-    Bạn có thể mở cánh cửa tủ trước phòng bạn!
Mọi người bán tín bán nghi, Đại Lực bước tới cửa phòng của Kiều Trinh, một dòng chữ đỏ nổi lên: ”Nơi để dương cầm”. Đại Lực bấm vào nút đó, cánh cửa mở một chiếc đàn dương cầm nhãn hiệu Italia mới tinh tự động chuyển dịch tới trước bàn của Kiều Trinh thì dừng lại. Mọi người lại một phen kinh ngạc, nhưng rồi tất cả cũng rơi vào quên lãng để nhường chỗ cho tiếng đàn của Kiều Trinh ngân nga. Em bắt đầu rạo phím với những cung bậc  nổi trôi như chính lòng em đang trôi nổi về những chuyện bất tường mà mấy ngày qua em và bạn bè em đang gánh chịu, chia tay với Trái Đất với người thân và với bạn bè. Bỗng cánh cửa lớn con tàu mở rộng, trời ơi Mặt Trăng, mảnh đất của chị Hằng to quá, mọi người đổ xô ra đứng ngắm,
Đại Lực thốt lên:
-    Sao Mặt Trăng lại lồi lõm thế này?
Nhưng rồi mặt Trăng bỗng sáng rực, cả căn phòng bừng lên một thứ ánh sáng đùng đục nhưng không lạnh lẽo như những đêm trăng dưới Trái Đất. Kìa ánh trăng đã chênh chếch xuyên qua ô cửa. Kiều Trinh trở lại với cây đàn và bản Sonath Ánh Trăng đã cất lên đưa năm nhà thám hiểm thả hồn mình vào với những cung bậc xa xăm, họ bâng khuâng nhớ Trái Đất, nhớ Loài Người. Cả bốn người không ai bảo ai cùng quay lại với Kiều Trinh, họ mộng mơ họ thả hồn mình vào từng khuông nhạc. Bản nhạc mà Kiều Trinh trình tấu đã đi vào hôi kết sau những điệp khúc ngân nga, thánh thót. Fatyma nói:
-    Mình đã thấy bản nhạc này qua trang sách của chồng mình, đây là bản nhạc đầu tiên khi người yêu của nữ sỹ dương cầm Monique, người đẹp của thành Paris đón chào chàng Bát Nhã nhập cung khi được sắc phong Hoàng Tử, nhưng đọc sách vẫn hay hơn thế này nhiều!
Cánh cửa chắn sáng của phi thuyền dần buông xuống vì lúc này ánh Mặt Trời khá gắt gao, máy điều hòa trong phòng cũng bắt đầu làm việc, thật như không khí mùa hè của Việt Nam, Kiều Trinh dừng tay đàn, hỏi:
-    Chị Fatyma đã về Việt Nam chưa?
-    Chị chưa về thì đã lạc lên đây?
Bỗng có tiếng trong loa phóng thanh thông báo:
-    Các bạn thân mến, chúng ta đã bay vào quỹ đạo của Mặt Trăng, như vậy chỉ còn mười hai giờ bay nữa là chúng ta sẽ đáp xuống mảnh đất của chị Hằng. Chào mừng các bạn đã vượt qua hơn sáu mươi ngàn cây số!
… …
Phi thuyền hạ cánh, cả một cơn lốc khổng lồ dưới cánh phi thuyền tung lên, màu đất bazan vàng sẫm cuồn cuộn chuyển rời. Tàu nhẹ đỗ, người thanh niên Việt Nam đẹp trai xuất hiện, nói:
-    Thưa các bạn, chúng ta đã đáp xuống chân núi Ninja mà tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Khải Ca đã mô tả, đây là bình nguyên Sangria, phần đất của hành tinh chết thuộc sở hữu của những nhà khoa học Ninja đứng đầu là Hoàng Tử Lê Bát Nhã, nơi này sẽ mọc lên một thành phố chứa tới hơn 50 ngàn người mà nhà Văn Nguyễn Khải Ca đã mô tả, chúng tôi được  lenh đón các bạn lên đây để xác minh sức tưởng tượng của con người thông qua ngòi bút của nhà văn Nguyễn Khải Ca. Để đảm bảo an tòan cho chuyến đi lịch sử này, chúng tôi yêu cầu các bạn trước khi rơì phi thuyền để thám hiểm Mặt Trăng, phải đội mũ kháng áp và đeo bình thở!
Cánh cửa từ từ mở và cầu thang được hạ xuống, người thanh niên Việt Nam đẹp trai kia dẫn đầu bước xuống Mặt Trăng, năm nhà thám hiểm làm theo, trông họ thật khỏe mạnh và tươi tắn, mũ trùm đầu, quần áo họ phồng lên do chênh lệch áp suất từ thân thể với hành tinh khiến người họ to lớn thêm ra. Từ phút này họ đều liên lạc với nhau qua máy bộ đàm gắn trong mũ. Mọi người bỗng sững lại khi thấy người thanh niên dẫn đầu đòan bước xuống Mặt Trăng mà anh ta không đội mũ kháng áp, Fayma hỏi: ”Sao anh không đội mũ kháng áp”, người ấy đáp:” Đầu tôi là cả một mũ kháng áp”. Anh ta bước đi vết chân đầu tiên trên Mặt Trăng xa tới ba mét, theo sau là Fatyma, bước đi của em cũng thật là bước nhảy dài so với Trái Đất, phải tới hai
mét. Fatyma ngước nhìn trái núi bề thế ngay trước mặt, em bỗng reo lên:
-    Trời ơi đây là núi Ninja, đúng quá đi thôi, Khải Ca, em đã chứng thực trái núi mà anh viết và đặt tên là núi Ninja, cám ơn người chồng yêu quý của em!
Khải Ca nghe Fatyma gọi tên mình, người anh túa mồ hôi rồi dần ấm lại, anh bấm nút đỏ, căn phòng bỗng sáng lòa, bốn người mặc quần áo trắng bước tới đỡ anh lên một chiếc xe lăn, cánh cửa phòng hồi sức từ từ hé mở, hàng chục bác sỹ đang túc trực, họ lặng câm như những bóng ma, người cặp nhiệt đô, ke đo áp suất, trên màn hình dòng hình sin của điện não đồ báo bình thường. Tiếp đó là những mũi tiêm… Lâu sau mọi sự kết thúc, Khải Ca mở mắt, hình ảnh đầu tiên mà anh bắt gặp là đại tá Pavel, ông ta nhìn anh mỉm cười:
-    Cứ nằm yên ngài Nguyễn ạ, chúng ta đã thành công. Đợi ít ngày khi sức khỏe của ngài hồi phục chúng tôi sẽ đem Fatyma đến trao trả cho ngài!
-     Thưa, tôi đã Định được bao lâu?
-    Thật ngoài sức tưởng tượng, ngài đã chết ở dạng lâm sàng đúng ba ngày ba đêm. Bù lại cuộc hành trình của các đồng hương và người vợ tuyệt vời của Ngài tới Cung Trăng đã được thiết bị ghi lại qua não bộ của ngài thật là hòan hảo!
Mười ngày sau, trong niềm vui xum họp, tất cả những người tham gia cuộc đổ bộ lên cung Trăng đều được nhận số tiền đền bù xứng đáng, riêng vợ chồng nhà văn Nguyễn Khải Ca, Việnn Khoa Học Vũ Trụ Ba Lan đã chuyển vào tài khỏan của họ mỗi người 200 ngàn Dollars. Khi họ đã ký vào tờ cam đoan rằng sau 50 mươi năm mới được tiết lộ tin này.Khải Ca ôm chặt lấy Fatyma mà nước mắt anh tuôn chảy, anh nói:
-    Fatyma bé bỏng của anh, vì cuốn tiểu thuyết đó mà em phải tham gia vào một thí nghiệm kiểm định những gì mà anh đã viết, thật khổ cho em?
-    Anh Khải Ca, cuộc đời Fatyma được lấy anh làm chồng là niềm hạnh phúc lớn nhất. Chính mắt em đã thấy núi Ninja và bình nguyên Sangria mà anh đã mô tả. Chính mắt em đã thấy các cộng sự của hoàng tử Bát Nhã, giáo chủ Nija trong tiểu thuyết, họ đang bóc dỡ một mỏ hợp kim dưới chân núi Gagarin và những cỗ máy Lase cắt phá những khối băng dầu. Đây là những vật chứng, những quặng mỏ và kim cương, những mảnh dầu băng mà em đã đem từ Cung Trăng về cho anh!
Vợ chồng nhà giáo sư Sinh Học Vũ Trụ và Kiều Trinh, cha con ông bảo vệ ASG và chàng võ sỹ Vivo, mẹ con “Nhà Tóan Học” trẻ tuổi Hải Thanh và sau cùng là vợ chồng nhà tỷ phú người Việt, chủ tịch công ty thương mại X và Kim Chi, họ quây lấy nhà văn Nguyễn Khải Ca và Fatyma người vợ trẻ đẹp của ông. Họ chúc mừng Khải Ca đã thành công trong câu chuyện của mình. Tiểu thuyết Khoa Hoc “Nền Văn Minh Tây Tạng- Sau Thichca Mauni” sẽ được nhân loại đón nhận như một món quà chào mừng thiên niên kỷ chinh phục và khai thác tài nguyên Vũ Trụ.
Chính phủ Ba Lan đã tặng huân chương “Vì Loài Người” cho năm nhà thám hiểm Mặt Trăng, công dân của hai nước Ba Lan và Việt Nam. Nhưng thành tích của họ vẫn phải chìm trong bóng tối vì bí mật Quốc Gia. Họ đều là những người có niềm tin sắt đá vào chính tư tưởng của mình. Thế kỷ 21, nhân loại sẽ hạnh phúc, ấm no khi các tài nguyên trên các hành tinh xa xôi được khai phá!
                 

Warszawa, mồng 3 tết Canh Dần - 2010
Nguyễn Trung Thành