Phông chữ

thitho

Bức tranh quê

Thơ Nguyễn Thành Vĩnh (Ilmenau, CHLB Đức)


Về quê như chẳng về quê,
Nửa quê, nửa phố, tôi về nơi đâu?
Ruộng đồng không có bèo dâu,
Bờ đê, cuối bãi vắng trâu thả chiều.
 
Trời xanh vắng những cánh diều,
Sông ngòi nước cạn, chẳng nhiều cá tôm.
Ngoài đồng không thấy rạ rơm,
Không còn nhiều nữa lúa thơm đòng đòng.
Sông giờ nước đục chẳng trong,
Để trưa hè tắm dưới dòng sông sâu.
 
Đâu còn xanh ngát nương dâu,
Em thôi dệt lụa cho sầu lòng anh.
Đâu rồi những lũy tre xanh,
Cây đa, giếng nước, sân đình ngày xưa.
Đâu còn sau những cơn mưa
Phởn phơ châu chấu, đong đưa cào cào.
 
Không còn tiếng ếch ngoài ao,
Cá cờ đuôi đỏ, thả vào lọ chơi.
Giờ không có dậu mồng tơi,
Thế là chẳng được qua chơi thăm nàng.
Không còn lối ngõ để sang,
Nhà nàng kín cổng mấy hàng gạch xây.
Để che cái nắng ban ngày,
Không còn rợp mát bóng cây ven đường.
 
Về quê tìm lại đời thường,
Mà sao lại thấy phố phường đổi tên.
Nhà nhà san sát dựng lên,
Đường làng trải nhựa cho quên lối về.
Nhà quê khi sống đề huề,
Lại còn ước được ngồi lê phố phường.
 
Khi xưa quần lụa anh thương,
Giờ em váy ngắn để buồn lòng anh.
Làng quê xưa một màu xanh,
Bây giờ nửa phố, bức tranh nhạt nhòe.
Đường làng ánh điện đỏ hoe,
Không con đom đóm lập lòe ban đêm.
Không con cò, vạc ăn đêm,
Không còn tiếng cuốc nắng lên gọi hè.
Sao buồn ngân mãi tiếng ve,
Đâu rồi bụi duối, gốc me thuở nào.
Người quen gặp chẳng dám chào,
Tưởng rằng khách ở nơi nào đến chơi.
 
Sông sâu bên lở bên bồi,
Ước gì trở lại quê tôi thuở nào!

Bildschirmfoto_2013-02-05_um_00.19.02

Ảnh: Thế Sáng